Truyện Tiên Nghịch - Chương 855 với tiêu đề 'Hỏi tội' Hiện menu doc truyen. vòng xoáy đang liên tục co rút lại phía sau người hắn lại có một luồng khí sắc bén âm ầm lao ra. Một tiếng rách toạc vang lên, nháy mắt vòng xoáy đã bị xuyên qua trong vô tận. Đám mây này
Truyện ma - Kinh dị Lời Nguyền Lâu Lan Chương 25 - Chương 24 gacsach.com. Bạch Bích mặc cả bộ đồ đen, hoà với bóng đêm thành một khối. Cô không hiểu vì sao mình lại đến đây, chỉ là một linh cảm. Cô cảm thấy mình phải tìm ra cái gì đấy, hoặc nói cách khác, có
Đọc truyện dịch Lời Nguyền Lâu Lan Chương 15 của tác giả Sái Tuấn trên trang hayfull.com. quần áo rất sang trọng nhưng khuôn mặt cô gái lại được vẽ theo những nhân vật chính trong truyện tranh Nhật Bản. Mắt to quá mức, vẻ mặt trông rất đáng sợ. Bạch Bích nghĩ, tấm
Lời Nguyền Ma Đói là một câu chuyện ma có thật ở Thái Bình, kể về ông Bá Tạo sở hữu rất nhiều của cái, nhưng thấy đói khát không cứu còn lấy của người ta làm của riêng. Để rồi họ ra đi oan khuất và quay lại oán than. Mời quý vị các bạn cùng theo dõi qua phần diễn đọc MC Đình Soạn
Đọc Truyện Lời Nguyền Lâu Lan: Bạo Quân Hung Ác Sủng Ái Ta Chapter 1 - BaoTangTruyenTranh. 1 Theo dõi. Nếu web/ảnh load chậm, TẢI VPN (1.1.1.1) tại đây để tăng 50% tốc độ và truy cập được mọi Web bị chặn. Nếu Chap Lỗi/Thiếu Ảnh > hãy nhấn nút [báo lỗi chương] để tự
Chương 17. Trương Khai một mình đi trong dãy hành lang tối om. Nghe tiếng bước chân mình vang lên, anh thấy hơi chột dạ, đặc biệt là lúc đi qua cửa nhà kho, anh đi như chạy. Anh sợ vào lúc đó, lời nguyền bỗng xuất hiện, nửa đêm đặt anh nằm vào một xó tối nào trong Viện
jPDTN4. Đường đến nhà tang lễ rất khó đi. Để đến cổng nhà tang lễ phải đi qua một con đường thường xuyên trong tình trạng tắc nghẽn. Nhiều khi, xe xếp thành hàng dài, nhìn không thấy đường ra. Có lẽ lẫn trong đám xe đó còn có vài chiếc xe tang chở thi thể. Ngộ nhỡ chiếc xe nào bị tắc ngay đằng sau chiếc xe tang thì thể nào mấy bác tài xế cũng lên tiếng chửi rủa con đường mà ai cũng sẽ phải đi qua này. Lúc này, Bạch Bích đang ngồi trên một chiếc taxi như thế. Chiếc xe tang phía trước ì ạch tiến từng bước chậm như rùa, giống như người sắp chết đang bò trên con đường dòng xe cuồn cuộn để đến nơi hoả táng, thiêu đốt chính Bích nhìn ra ngoài cửa xe, trời đã bắt đầu sẫm lại. Bây giờ là 3 giờ 45 phút. Cô ra khỏi nhà từ lúc 2 giờ rưỡi, tang lễ, thực ra phải gọi là lễ truy điệu, sẽ được tiến hành vào lúc 4 giờ chiều. Chỉ còn 15 phút nữa, nếu như đi bộ thì may ra còn kịp. Cô xuống xe ngay chính giữa dòng xe đang chen chúc, bước vội về phía vỉa hè. Những người đi trên vỉa hè phần lớn đều đeo băng tang trên cánh tay. Họ bước những bước đi vội vã nhưng không phải ai trông cũng đau buồn. Bạch Bích rảo bước nhanh hơn. Gót giày nhọn của cô gõ xuống nền xi măng phát ra những tiếng kêu nghe rợn người. Cô mặc một bộ quần áo đen, khuôn mặt tuy không trang điểm nhưng vẫn rất ưa nhìn. Nếu như cô cài thêm một bông hoa nhỏ màu trắng lên trên mái tóc dài màu đen được búi gọn kia thì trông cô giống hệt như những người đẹp thường được miêu tả trong các tiểu thuyết ngày trước. Bạch Bích biết rằng, trong những câu chuyện đó, những người con gái như vậy thường là các goá phụ trẻ, có chồng mới mất. Nhưng cô không giống họ, cô thậm chí còn chưa kết hôn. Ngày cưới của cô cũng không còn xa nữa, chỉ một tháng nữa thôi, cô sẽ là cô dâu. Thế mà, giờ đây tất cả đã không còn có thể xảy ra được nữa rồi. Bởi vì, lúc này, cô đang đi tới buổi tang lễ chính người chồng chưa cưới của giờ 59 phút. Cô đã không đến muộn, vừa kịp bước được vào đại sảnh cử hành tang lễ. Đại sảnh đầy người, đông đúc, chen chúc và ầm ĩ. Mấy đứa trẻ con vẫn còn đang đùa nghịch. Cô cúi đầu, lặng lẽ ẩn mình vào một góc, cô không muốn bị người khác để ý tới. Cô nhìn thấy bố mẹ của Giang Hà. Họ là đôi vợ chồng già từ dưới quê lên. Nếu Giang Hà không chết, một tháng nữa thôi, họ sẽ là bố mẹ chồng của cô. Người tóc bạc tiễn kẻ tóc xanh, mất đi đứa con trai ở tuổi xế chiều khiến họ tiều tụy đi nhiều. Cô có đôi chút phân vân do dự. Cô không ghét bỏ gì họ cả mà chỉ vì cô vốn rất sợ những tiếng gào khóc kêu rồi, cô cũng bị người khác nhìn thấy. Mẹ Giang Hà chạy bổ về phía cô, nắm chặt lấy tay cô mà khóc. Nước mắt của bà rơi xuống mu bàn tay cô, nóng hôi hổi, rồi từ từ khô đi. Những giọt nước mắt này tạo cho cô một áp lực. Nó khiến cô cũng muốn trào nước mắt, nhưng lúc này một giọt nước mắt cô cũng không thể tuôn rơi. Cô tự nhủ, không biết liệu có phải cứ phải nhỏ nước mắt, phải khóc lóc kêu gào thảm thiết mới có thể chứng tỏ được nỗi đau đớn trong đáy lòng mình không. Thế nên cô cảm thấy có đôi chút sợ hãi. Đôi vợ chồng ông già nói với cô bằng giọng đặc âm địa phương. Bạch Bích gần như không hiểu một câu nào. Có điều, với biểu hiện của họ, cô biết rằng họ đã coi cô là người một nhà. Lúc này, cô bỗng cảm thấy trong người vô cùng khó chịu, khuôn mặt cô bắt đầu đỏ dần lên. Cô ý thức được rằng tất cả mọi con mắt có mặt ở đại sảnh này đang đổ dồn vào cô, như đang nhìn một goá phụ xinh đẹp, xem cô ta để tang chồng mình như thế lễ của buổi truy điệu bắt đầu. Bạch Bích bị người ta xếp cho đứng ở chính giữa hàng đầu tiên. Đó là một vị trí dễ gây sự chú ý nhất, đối diện ngay với di ảnh của Giang Hà. Bức ảnh Giang Hà với khuôn mặt rất đàn ông của anh đang nhìn cô mỉm cười. Cô cũng nhìn Giang Hà. Bỗng nhiên trong cô xuất hiện một ảo giác. Cô cảm thấy đó không phải là một bức ảnh, mà chính là Giang Hà bằng xương bằng thịt. Anh bước ra từ trong ảnh, nắm lấy tay cô, thì thầm vào tai cô vài câu. Nhưng trên thực tế, đó vẫn chỉ là một bức di ảnh được viền đen mà sau đó, bố Giang Hà bắt đầu đọc điếu văn. Lúc này, ông đã dùng tiếng phổ thông, tuy vẫn mang nặng âm địa phương nhưng mọi người vẫn có thể hiểu được. Đại ý của bài điếu văn là ông hồi tưởng lại những kí ức về quá trình người con trai mình từ một cậu bé sống ở vùng quê nghèo, phấn đấu học tập thi đỗ vào trường đại học ở thành phố, sau đó vào làm việc tại Viện Nghiên cứu Khảo cổ. Cuối cùng, ông còn nhắc đến việc, chỉ còn một tháng nữa thôi, con trai ông sẽ cưới vợ, được làm chú rể. Nhưng không ngờ lại xảy ra việc ngoài ý muốn này. Thế là kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh. Nói một hồi, ông có nhắc đến tên Bạch Bích, khiến các con mắt đều đổ dồn vào cô, hệt như đang ngắm nghía một món đồ nào đó. Điều này khiến toàn thân cô khẽ run lên. Đến bây giờ cô mới hiểu, trong con mắt những người tham dự lễ tang này, cô nghiễm nhiên được nhìn nhận như vợ của người đã chết. Chưa bao giờ cô nghĩ mình lại có ngày trở thành goá phụ. Cô mới 23 tuổi, rõ ràng là không thể quen được với điều này. Mặc dù, cô biết rằng về mặt pháp lý cô và họ chưa hề có quan hệ gì. Cô chỉ là một người con gái chưa chồng bình thường mà thôi. Vậy mà giờ đây, ít nhất cô còn phải ở nhà tang lễ hơn một giờ đồng hồ nữa để đóng vai người goá phụ trẻ. Trong mắt của rất nhiều người, cô nên làm tròn cái nghĩa vụ này. Nghĩ đến đây, cô bỗng cảm thấy tủi thân. Sự tủi thân này khiến cho nước mắt cô cứ tự nhiên muốn trào ra. Đôi mắt cô bắt đầu ướt đẫm nước. Thỉnh thoảng những dòng mắt khẽ trào ra bị cô nhẹ nhàng lau đó, là đến lượt lãnh đạo đơn vị nơi Giang Hà làm việc, Viện trưởng Viện Nghiên cứu Khảo cổ đọc điếu văn. Tên của Viện trưởng đương nhiệm là Văn Hiếu Cổ. Chỉ cần nghe đến tên là biết ngay người này sinh ra để làm cái nghề này. Văn Hiếu Cổ là đồng nghiệp của bố Bạch Bích lúc ông còn sống. Bạch Bích vẫn còn nhớ hồi nhỏ, Văn Hiếu Cổ thường đến nhà cô. Hễ đến là lại ngồi thảo luận cả buổi với bố cô về một chi tiết nào đó trong lịch sử vùng Tây Tạng. Bố Bạch Bích mất trong một tai nạn giao thông năm cô 10 tuổi. Từ đó về sau, Văn Hiếu Cổ càng thường xuyên đến và quan tâm đến mẹ con cô hơn. Bài điếu văn của Văn Hiếu Cổ có rất nhiều từ ngữ mỹ miều, nghe như một bản báo cáo khoa học. Sau đó, ông ca ngợi Giang Hà tuổi trẻ tài cao, có nhiều thành tựu trong các đề tài nghiên cứu khoa học, và rất có tinh thần học hỏi, tìm tòi... Nhưng Bạch Bích gần như chẳng nghe lọt tai lời nào cả. Cô chỉ nhìn vào đôi môi không ngừng cử động trên khuôn mặt lạnh tanh chẳng bao giờ bộc lộ chút cảm xúc nào của Văn Hiếu Cổ. Sau khi các bài điếu văn được đọc xong, tiếng nhạc điếu bắt đầu vang lên. Trong giai điệu chậm rãi ru ngủ đó, mọi người lần lượt cúi mình ba lần trước di ảnh của Giang Hà. Tiếng nhạc điếu làm Bạch Bích nhớ đến lễ truy điệu của bố cô hơn mười năm trước. Năm ấy, Văn Hiếu Cổ 40 tuổi, đứng bên cạnh mẹ cô, tay giữ chặt áo mẹ cô, đề phòng người đàn bà goá bụa ngã gục xuống. Bạch Bích cũng cúi mình xuống theo mọi người, cô biết rằng, Giang Hà nếu đúng là đang nhìn cô, anh nhất định sẽ không để cho cô cúi lạy mình thế này. Thế nên, cô ngẩng đầu lên, nhìn tấm di ảnh của Giang đó, trong tiếng nhạc điếu, Bạch Bích bước theo mọi người đi cáo biệt di thể Giang Hà. Chiếc quan tài kính đặt sau tấm vải đen treo di ảnh. Giang Hà nằm yên lặng trong đó. Mẹ Giang Hà vừa nhìn thấy con trai liền gục lên quan tài mà gào khóc. Tiếng khóc như muốn gọi cho bằng được người nằm trong quan tài sống lại. Mặc dù rất thông cảm với họ, nhưng Bạch Bích vẫn thấy chóng mặt. Cô dừng lại ở một góc quan tài, lặng lẽ nhìn chăm chú vào người chồng chưa cưới. Lúc này, Giang Hà mặc một bộ comple nhập khẩu mới, đầu chải bóng, trang điểm cũng khá đẹp, chỉ có mặt là hơi trắng quá. Nhưng bình thường, anh vốn cũng đã là người có nước da trắng bệch, nên cô không cảm thấy sợ như khi nhìn người chết. Bạch Bích lại nhìn anh ở một góc nhìn khác. Cô cứ cảm thấy như anh bỗng mở mắt, mỉm cười với cô. Lại còn bộ comple của anh, nếu như anh còn sống thêm một tháng nữa, chắc anh cũng sẽ mặc bộ đồ như thế này để làm chú rể rồi. Và đến lúc đó, cô cũng sẽ được khoác lên mình chiếc váy cô dâu màu trắng tinh khiết. Cô biết dáng người mình rất hợp với váy cưới. Cô sẽ đứng trước cửa tiệc cưới, thu hút ánh mắt của tất cả những người qua đường, giống như lúc này đang thu hút ánh mắt của tất cả những người có mặt trong lễ tang. Trong lễ cưới, cô nghĩ, bố mẹ chồng cô sẽ rất vui sướng, cười hỉ hả, tuôn ra hàng tràng những lời chúc phúc bằng thứ tiếng nặng âm địa phương ấy. Rồi đến khi vào phòng tân hôn mà họ đã sớm chuẩn bị đẹp đẽ, Giang Hà sẽ cởi bỏ bộ comple, rồi áo sơ mi, rồi áo may ô. Sau đó, anh sẽ giúp cô trút bỏ bộ váy áo cô dâu bó chặt, vuốt ve thân thể cô, và sau đó...Đã không còn có cái sau đó nữa, Bạch Bích tự nói với mình. Cô dừng những suy nghĩ lan man của mình lại, nhìn vào người chồng chưa cưới đang nằm trong quan tài. Lúc này cô không thể tưởng tượng ra Giang Hà khi anh cởi bỏ bộ comple, cởi bỏ tất cả quần áo có trên người thì sẽ trông như thế nào. Nói ra, ngay cả bản thân cô cũng không tin, cô chưa từng nhìn thấy cơ thể Giang Hà. Cô không biết các cơ bắp và làn da dưới lớp bộ quần áo của anh ra sao. Cô hy vọng anh có một bộ ngực nở nang với cơ bắp cường tráng, bởi vì anh thường xuyên được rèn luyện từ những lần đi khai quật bên ngoài. Nếu như anh không có được những bắp thịt rắn chắc thì cũng chẳng sao, chỉ cần anh cố gắng hết mình để hoàn thành nghĩa vụ là được lại nghĩ lung tung nữa rồi, cô lại một lần nữa cắt đứt dòng suy nghĩ của mình, chăm chú nhìn Giang Hà, đôi môi khẽ mấp máy nói- Anh chỉ là đang ngủ thôi, đúng không anh?Cô đã từng có lúc nghĩ, nếu như người yêu cô chết, cô sẽ phủ phục xuống hôn nhẹ lên trán anh, nhưng cô không có chút cảm hứng nào với cái quan tài kính lạnh lẽo kia. Những câu chuyện lãng mạn trong các bộ phim truyền hình của Hồng Kông như thế chỉ lừa được nước mắt của những cô nữ sinh trẻ tuổi, còn với cô, chúng chẳng có ý nghĩa gì. Bạch Bích gật đầu với Giang Hà trong quan tài, sau đó có người đến đưa quan tài đi. Bố mẹ Giang Hà lại òa khóc. Tiếng khóc kinh thiên động địa nhưng chẳng thể ngăn cản được việc Giang Hà từ một người đàn ông cường tráng biến thành một đống tro tàn. Hơn nữa, trước khi biến thành đống tro tàn, thân thể anh đã bị rạch từ ngực xuống bụng trên bàn giải phẫu pháp y ở Sở Công biệt, người chồng sắp cưới của em!Bạch Bích đưa ánh mắt tiễn biệt Giang Hà vào trong lò thiêu, biến thành một làn khói nhẹ, biến thành một đống tro, một đống tro tinh khiết. Mặc dù cô là người rất bình tĩnh, nhưng cô vẫn thấy hơi buồn nôn. Cô lặng lẽ bỏ ra ngoài. Sau lưng cô, bố mẹ Giang Hà vẫn đang khóc. Những người khác thì đang bận hỏi thăm nhau xem cỗ đám ma tổ chức ở nhà hàng nào. Lúc đó, chẳng ai chú ý đến việc cô bỏ đi, ngoại trừ Hứa An Bạch Bích ra đến cổng nhà tang lễ, Hứa An Đa gọi tên cô. Bạch Bích quay đầu lại, nhìn thấy Hứa An Đa trong bộ quần áo thể thao màu đen, cô khẽ nói- Chào anh!- Bạch Bích, em vẫn ổn đấy chứ?Hứa An Đa cũng hạ thấp giọng. Nhưng Bạch Bích biết, thực ra bình thường anh ta chẳng bao giờ nói chuyện với giọng như vậy. Hứa An Đa là một người không an phận. Tuy cùng công tác ở Viện Nghiên cứu Khảo cổ, là đồng nghiệp của Giang Hà, nhưng anh ta và Giang Hà là hai người hoàn toàn khác hẳn Bích lạnh nhạt trả lời- Thôi, anh đừng nói nữa!Hứa An Đa nhìn cô bằng ánh mắt lạ lùng, giống như nhìn vào một di vật mới đào trong lúc khai quật. Anh khẽ nói- Việc xảy ra với Giang Hà, anh cũng rất đau lòng. Chúng ta chẳng ai ngờ được rằng anh ấy lại ra đi như thế. Chẳng được ăn cỗ cưới của các bạn rồi, thật tiếc quá!Anh ta cố gắng làm cho giọng mình trở nên nghiêm túc. Có điều tất cả những điều đó đều khiến Bạch Bích cảm thấy có gì đó khác thường. Trước mắt cô lại hiện lên cảnh Hứa An Đa cưỡi chiếc mô tô phóng như bay trên đường phố, cô ngồi phía sau anh. Anh ta đội chiếc mũ lên đầu cô, còn mình thì để đầu trần cho gió mạnh thổi tung mái tóc quét qua mặt Bạch ra, trước khi quen với Giang Hà, cô đã quen Hứa An Đa rồi. Đó là một lần tình cờ, Hứa An Đa dùng mô tô đưa cô đến bệnh viện. Sau đó, hầu như ngày nào anh ta cũng tặng hoa cho cô. Nhưng Bạch Bích không có chút cảm giác gì với anh ta. Một lần, cô bị anh ta lôi đến dự một bữa tiệc sinh nhật. Trong bữa tiệc ấy, Bạch Bích đã quen với Giang Hà. Từ đó trở đi, Giang Hà bắt đầu bước vào cuộc sống của cô. Trong việc này, cho đến giờ, Hứa An Đa vẫn ân hận không hiểu tại sao lại đưa Bạch Bích cùng đến bữa tiệc sinh nhật ấy để cho cô và Giang Hà quen Tối hôm ấy, em nhận được một cuộc điện thoại, nhưng khi nhấc máy lên nghe thì phía bên kia không nói gì. Em biết chắc chắn cuộc điện thoại đó là của Giang Hà gọi đến. Em đoán là đã xảy ra việc gì, chứ không lẽ vô duyên, vô cớ sao lại gọi điện thoại cho em. Sau đó, em gọi điện về nhà anh ấy, không có ai nghe máy. Em lại gọi đến máy bàn của phòng nghiên cứu, cũng không có ai trả lời. Không ngờ rằng, đêm ấy anh ấy đã xảy ra chuyện, mà lại đúng ở chính phòng nghiên cứu...Cô chợt ngừng lại, có lẽ do cô không muốn nói quá nhiều trước mặt Hứa An An Đa gật đầu, nói- Em cũng đừng đau buồn quá. Có lẽ đó là cái số Bích cảm thấy câu nói đó không giống với tính cách của anh ta, có lẽ anh ta còn che giấu điều gì. Cô hỏi- Anh mà cũng nói đến số mệnh à?Trong ấn tượng của cô, Hứa An Đa là người chưa bao giờ tin vào số mệnh. Trên thực tế, anh ta là người chẳng sợ trời, chẳng sợ đất, dám ngồi canh mộ cổ một mình vào ban ta có vẻ chán nản, lắc đầu nói- Việc này em không hiểu đâu. Em không biết những việc xảy ra gần đây. Bọn anh đều thay đổi rất nhiều, anh cũng thay đổi rồi, đặc biệt là từ sau khi có chuyện xảy đến với Giang Hà. Bạch Bích chú ý thấy ánh mắt anh ta có gì đó không bình Đã xảy ra chuyện gì vậy anh, Giang Hà giấu em, anh cũng giấu em, nói cho em biết đi, mau nói cho em biết đi! - Bạch Bích truy Không, em không cần biết những chuyện này làm Vì sao?Hứa An Đa cúi đầu, khẽ nói- Xin lỗi em, anh có chút việc bận, anh đi trước xong, anh ta quay người đi ra phía cổng. Chiếc xe mô tô nội địa màu đỏ của anh ta dựng ngay trước cổng. Hứa An Đa ngồi lên mô tô, đội mũ bảo hiểm, khởi động máy, tiếng ống xả vang lên pằng, pằng, pằng...Bạch Bích vẫn còn muốn nói thêm vài điều nữa. Cô nhìn thấy Hứa An Đa quay đầu lại, ánh mắt nhìn như muốn thể hiện một sự xin lỗi, nói to một câu tạm biệt, rồi phóng mô tô lên đường cái. Lúc này trời đã bắt đầu nhá nhem tối, đám ùn tắc trên đường cũng đã dãn dần. Chiếc mô tô đỏ như một tia chớp nhanh chóng biến mất trên Bích bỗng cảm thấy kiệt sức, cô không biết mình muốn đi đâu. Có lẽ bố mẹ Giang Hà đang chờ cô để cùng ngồi ăn cỗ đám ma, nhưng cô sẽ không đi. Cô biết rằng Giang Hà cũng không để ý đến những việc này. Cô ngẩng đầu lên nhìn đám mây đen trên bầu trời của nhà tang lễ, cô nghĩ, có lẽ giờ này Giang Hà đang ẩn mình trong đám mây đen đó nhìn đâu bây giờ đây? Bạch Bích thầm hỏi đã bắt đầu tối, trong bộ đồ đen, cô đi xuyên qua thành phố.
Nội dungHắn là Tu La, là kẻ khát máu mà người người nghe đến đều biến sắc nhưng lại chỉ sủng ái duy nhất nàng. Tẩm cung , hắn mở áo trên ngực ra nằm trên giường "Ái phi, Cô đói rồi" Cô là cách xưng của vua chúa thời xưa. Nữ nhân nào đó lại chống đối, càng thế khiến hắn càng kêu thuận miệng, hất tà áo cúi người cắn lên cổ hắn "Thật trùng hợp, ta cũng đói bụng rồi!". Đôi mắt màu đỏ, giọng nói trầm thấp, người nào đó nằm dưới và vật lên. Đêm trăng mờ ảo, thời tiết này "Ăn thịt người" rất tốt...!
Diệp Tiêu đi đến bên ngoài căn lầu nhỏ. Anh đi vòng quanh một lượt, ở phía sau căn lầu, anh phát hiện thấy có một cửa sau, anh đứng trước cánh cửa ngắm nghía hồi lâu, rồi gật gật lại đi đến dưới hàng cây, đến tận phía ngoài cửa sổ phòng Giang Hà chết. Anh cúi xuống, xem xét kỹ lưỡng đám đất bên dưới cửa sổ, dưới đất có vết bùn trên cỏ. Anh phát hiện hai dấu chân mờ mờ, do có cỏ nên những dấu chân này rất mờ. Nhưng anh vẫn bứng đám đất có hai dấu chân để đem về Sở lấy mẫu thạch lại trở về căn lầu Tiêu nhìn thấy Lâm Tử Tố. Anh tiến hành xét hỏi một mình trong một gian phòng. Trước tiên anh đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt từ đầu đến chân, nhận thấy ánh mắt của Lâm Tử Tố luôn luôn tìm cách lẩn tránh, sau đó anh hỏi- Anh Lâm, gần đây anh có thân thiết với Giang Hà, Hứa An Đa và Trương Khai không? - Có, rất thân thiết! Tôi và bọn họ quan hệ cá nhân rất tốt, trong công tác cũng rất ăn ý, đối với cái chết của họ, chúng tôi đều cảm thấy rất thương tâm! - Lâm Tử Tố trả lời rất đúng phép Đã đành là anh với họ rất thân nhau, thế anh nhận thức thế nào về nguyên nhân cái chết của họ?- Điều này...Lâm Tử Tố bỗng dừng lại, anh ta cúi đầu nghĩ một lúc, rồi nói- Có thể là áp lực công việc quá lớn, anh xem, hoàn cảnh công việc của chúng tôi, quanh năm suốt tháng tiếp xúc với những hiện vật văn hoá khai quật, về tâm lý có thể có vấn đề, về cơ thể có thể mắc một số Anh Lâm cũng hiểu về tâm lý học à?Lâm Tử Tố vội vàng lắc đầu- Không, không, tiện mồm nói thôi!Diệp Tiêu nhìn đôi mắt anh ta bằng con mắt lạnh lùng, rồi anh chuyển đề tài- Nghe nói, trước khi Giang Hà chết một tháng, Viện các anh đã từng đến miền tây tiến hành khảo cổ một lần, đúng không?- Đúng rồi, có chuyện gì ạ?Diệp Tiêu quan sát nét mặt của Lâm Tử Tố, hy vọng có thể đoán biết được điều gì đó qua câu nói của đối phương, anh tiếp tục hỏi- Tôi rất muốn biết chi tiết chuyến khảo cổ ấy, hãy nói cho tôi biết, các anh đi mấy người?- Tổng cộng có năm người, Viện trưởng Văn, Giang Hà, Hứa An Đa, Trương Khai và Tiêu nhìn anh ta bằng ánh mắt lạ lùng, sau đó lạnh lùng nói- Như vậy, tính đến nay, trong Viện anh đã chết ba người rồi, đều là những người tham gia lần khảo cổ ấy, mà trong năm người, bây giờ chỉ còn lại anh và Viện trưởng Văn là chưa xảy ra chuyện Tiêu bất ngờ chuyển đề tài- Anh có thể nói rõ về chuyến khảo cổ ấy không?- Việc này à, cũng chẳng có gì đáng nói, thực ra Viện trưởng Văn của chúng tôi là một người rất có tinh thần trách nhiệm, ông luôn quan tâm theo dõi các hiện tượng đào trộm văn vật ở các địa phương trong toàn quốc. Mỗi lần tin tức này truyền đến, ông đều tỏ ra lo lắng, buồn phiền. Hai tháng trước, Viện trưởng Văn triệu tập mấy cán bộ nghiệp vụ chúng tôi, nói ở sa mạc phía tây vừa có vụ đào trộm di vật. Lúc đó Giang Hà rất xúc động, cậu ấy chủ động đề nghị với Viện trưởng, yêu cầu được đi bảo vệ di sản di vật ấy, ôi, tuổi trẻ mà, chỉ là kích động nhất thời. Nhưng chúng tôi không ngờ, Viện trưởng Văn lại đồng ý với đề nghị của Giang Hà, còn quyết định Viện sẽ thành lập đội cùng với bộ phận di vật địa phương tổ chức khai quật cấp Tiêu chau mày- Thế nào gọi là khai quật cấp cứu? - Đó là sau khi phát hiện di chỉ di vật bị phá hoại, để bảo vệ di chỉ không tiếp tục bị phá hoại nữa, nhằm cứu lấy những di vật còn lại nên phải tiến hành khai quật. Nơi chúng tôi đến là một ngôi mộ cổ. Nó đã bị phá một ít, nhưng may là phần trong của mộ cổ này vẫn còn nguyên vẹn. Có thể là trong quá trình đào mộ, bọn trộm ăn chia không đều đã nảy sinh lục đục nên ngôi mộ thoát được một kiếp nạn. Tiếp đó, chúng tôi bắt đầu công tác khai quật bình thường, do điều kiện ở đó cực kỳ khắc nghiệt, lại thiếu một số thiết bị cần thiết, nên phải kéo dài gần một tháng mới Kết quả như thế nào?- Chúng tôi làm khảo cổ không phải là đi đào báu vật, mấu chốt là làm thế nào trong khi khai quật phát hiện được những thông tin quan trọng, cung cấp những hiện vật cụ thể cho việc nghiên cứu lịch sử. Sao, cảnh sát Diệp cũng hứng thú với việc này à?- Không, chỉ tiện thì hỏi thôi! Anh Lâm, cảm ơn sự phối hợp của anh, anh có thể về được rồi!Lâm Tử Tố gật đầu, nhưng khi đi đến cửa, bỗng quay lại nói- Xin lỗi, cảnh sát Diệp, về việc này, xin anh đừng nói với Viện trưởng Văn. Bởi vì ông ấy không muốn chúng tôi làm to chuyện, lần khảo cổ này là do Viện chúng tôi chủ trương, không được cấp trên phê duyệt, cho nên chỉ bí mật tiến hành. Nhưng anh nên tin rằng Viện trưởng chúng tôi không có ý đồ cá nhân gì đâu, ông ấy làm vậy cũng chỉ là để bảo vệ di vật quốc gia mà Tôi hiểu rồi, anh về đi!Trong phòng chỉ còn lại mình Diệp Tiêu, anh lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tác giả Yookie_MoonLight Mộc Lam Nguồn Diễn đàn Yaoiland -****- Tôi là một thằng con trai bình thường, ngoại trừ cái màu da trắng hiếm có. Nhưng nó không khiến tôi bất mãn gì về chuyện đó, thậm chí nó còn khiến tôi nỗi bật hơn những đứa khác rất nhiều. Tóc tôi mềm và giọng nói hơi trong, điều đó khiến tôi ngại nhưng không phải là quá phiền. Nói tóm lại, tôi là đứa con trai bình thường nếu không xét ngoại hình. Nhưng dù tôi có cho là mình bình thừơng thì cũng chẳng có ai xem tôi bình thường. Nhà tôi giàu có, mọi người trong nhà xem tôi là trung tâm. Tôi có một cô em nhỏ, tôi không ưa nó, nó chẳng là gì trong mắt tôi, vì tôi là quý tử. Nếu xét mặt gia thế, nó cũng là lý do khiến tôi không bình thường như bọn bạn đồng lứa. Lớp 9, năm cuối cấp mà theo người ta nói là quan trọng của đời học sinh. Tôi không rõ lắm nhưng chẳng quan tâm vì hình như đây là năm cao trào của tôi. Quậy phá, đua đòi, làm những trò mà người ta thường gọi là “con nít ranh”. Dĩ nhiên, trong đó có cả chuyện cặp bồ. Và, lại thêm một lý do nữa khiến tôi không bình thường. Tôi có một ngừơi má, đó là con bạn thân của tôi. Chẳng biết có duyên hay sao mà tôi với nó lại học chung cả năm năm tiểu học và hai năm cấp II, đại khái là có duyên. Nó tác động đến tôi nhiều nhất và là người đóng vai trò rất quan trọng trong vấn đề tâm lý của tôi chuyên gia tư vấn. ……. Nếu kể cho mọi ngừơi nghe những lý do khiến tôi không bình thừơng thì đến cuối đời chắc cũng chẳng hết. Cho nên, đọc cái này đi rồi sẽ thấy có vô số lý do để tôi không bình thường được bắt đầu từ đâu. Tôi bắt đầu học chung với Lâm - con bạn thân của tôi – năm lớp 8, đó cũng là lúc bộ tứ chúng tôi hình thành gồm tôi, Hoàng, Cường và con Lâm. Cũng từ lúc này, cuộc đời của tôi bắt đầu không bình thường. Nhưng tôi sẽ rút ngắn lại, kể từ đầu năm học này thôi, lớp 9 đầy phong ba của tôi. - -MÀY LÀM CÁI QUÁI GÌ THẾ? TAO ĐÃ BẢO LÀ BỎ CÁI CON NHỎ ĐÓ ĐI MÀ !!! Dãy hành lang mặt sau lại chấn động bởi tiếng hét vô cùng to lớn của con bé tóc búi tròn dìn. Hai thằng con trai ngồi sau lưng nhỏ lắc đầu, lần thứ n từ lúc thằng Vĩ – nhân vật chính của chúng ta - bắt đầu quen con nhỏ nào đó ở trường khác. Và dĩ nhiên chuyện này chẳng có gì lạ với lớp, lần nào thấy thằng Vĩ tươi rói vô lớp mà mặt nhỏ Lâm hầm hầm là biết thế nào cũng có kết quả này. Con Lâm thả người xuống ghế, đến lúc này thằng Vĩ mới dám quay xuống đối mặt với nó còn ánh mắt thì cầu cứu hai thằng ngồi sau. -Mày khỏi nhìn, tụi nó không cứu mày đâu. Tao nói đây là lần thứ mấy rồi hả? -Ack, mày có phải má tao không vậy, hở chút là bảo tao bỏ Như là…. Chưa kịp kết thúc câu nói thì nó chợt nhận ra ánh mắt hai thằng bạn sau lưng con Lâm loé lên tia nhìn sợ hãi. Nó vội bịt miệng như thể vừa nói ra cái gì đó xúc phạm đến nhỏ Lâm lắm vậy. Chậc, đúng như tiên đoán, một đường gân xanh hằn lên cái trán đầy mụn của Lâm. -So..? Thế tối qua thằng nào gọi cho tao mà khóc sướt mướt đó? Nhỏ Lâm nói mà môi vẫn cười, dường như con nhỏ đang sử dụng giọng nói dịu dàng nhất mà nó có thể vậy á. -À thì.. nhưng mà tao với bà xã của tao… Vĩ nói, mồ hôi trên mái tóc dài của nó đang thi nhau đua cầu tuột mà rớt xuống. Nhưng hình như lời biện hộ chẳng có tác dụng gì với lỗ tai con bạn chí cốt của nó, con nhỏ đó từ lúc mắng nó xong chỉ lấy điện thoại ra nhắn nhắn cái gì đó, vẻ hơi bị hí hửng lạ. -Mặc mày, chiều nay được nghỉ, 3h qua nhà tao, đi chơi. -Nhưng chiều nay tao đi với bà xã.. Lại chưa kịp hết câu thì một ngón tay đã chỉ thẳng vào mặt nó kèm theo đôi mắt hình sợi chỉ. Nói xong nó liền nhét cái điện thoại vào túi xách, quay xuống hai thằng đang ngồi sau lưng nó mặt cũng xanh không kém. -Cả hai tụi bây nữa, đừng hòng mà đi chơi riêng. Nhớ 3h đó. Tiếng chuông tiết thứ nhất bắt đầu. 3h, cái giờ mà người ta nói là “nắng lúc này không những không tốt cho da mà còn không tốt cho mắt và cơ thể nữa”. Nhưng dù không tốt cho da hay cái gì đi nữa thì thằng Vĩ cũng phải è ạch đạp chiếc martin của mình ra khỏi nhà để mất 15’ ở máy lạnh mà bảo toàn mạng sống. Thà bỏ một bữa không đi chơi với vợ còn hơn bỏ cả đời. -Con này… không lẽ từ 2-3h là giờ hoàng đạo của nó sao mà toàn hẹn giờ này không vậy chài? Thắng xe cái két ngay trước toà nhà chung cư năm tầng, cặp mắt một mí của nó bắt đầu hoạt động. Thật ra mà nói nó cũng không dừng xe ngay phía bên kia đường đối diện cái cầu thang lên nhà con Lâm. Nó hay đậu xe chờ con Lâm ở đó, mà hôm nay thì nó bị chiếm mất chỗ đó bởi năm, sáu thằng con trai chạy xe máy trông khá giàu có đang tụ tập ở đó. Biết phận xe đạp nên nó đành phải nhường, trong số máy thằng con trai đó có đứa quay đầu lại nhìn nó vẻ soi mói lâu lâu lại rộ lên cười làm nó thấy ngại. “Quái, không thấy hai thằng kia cũng phải thấy con Lâm chớ?” -Eh thằng ngố kia, sao mày không gửi xe đi? Một giọng nói vô cùng quen làm nó giật mình, mà hình như là phát ra từ đám đậu phía trên nó. Nó thôi không quay đầu nhìn lên cửa nhà con Lâm nữa mà quay sang cái đám trước mặt nó. Nhưng, nó không thể thấy cái đám đó vì con Lâm đang che khuất tầm nhìn của nó bằng cách đứng trước mũi xe. -Mày trễ 5’ đó, đi gửi xe ngay đi. Con nhỏ đeo kính tóc bồng hơi tròn tròn đang đứng trước mặt nó đang hất hàm về phía nhà xe. Nó không ngạc nhiên vì Lâm xoã tóc, chả là lần nào đi chơi con nhỏ cũng xoã, nhưng vấn đề là con Lâm ở đâu chui ra mà nãy giờ thằng ngố tàu Vĩ kiếm không thấy. Đơ một hồi nó cũng mở miệng được -..Thế.. thằng Hoàng với thằng Cường đâu? Con nhỏ nhướng mày nhìn nó, hơi né người cho nó nhìn rõ đám nhà giàu trước mặt. Èm, hai thằng bạn trong bộ tứ của nó đang hú hí nói chuyện với mấy thằng còn lại, thằng Cường - người mà con Lâm hay cười ẩn ý gọi là seme – đang ngồi trên chiếc xe máy đen và sau lưng nó và thằng Hoàng, thằng này thì con Lâm gọi là uke gì đó. Hơi hiểu ra sự tình, nó cũng lon ton đi gửi xe mà không biết cả đám quỷ đang nhìn nó cười nham nhở. Khi quay trở ra thì đã 3h20, nhìn mấy chíêc xe thì hình như ai cũng có chỗ hết rồi. Nó quay sang thằng Cường đang đứng dựa vào thân xe cười trừ. Mặt nó ngơ ngác nhìn hơi mếu. -Không lẽ tụi bây định cho tao chạy theo hả? Thằng Cường với cái tướng gầy gầy nhìn nó, mặt cười cười rồi nhìn đồng hồ. -Chậc, cha đó khoảng mấy giờ mới tới mày? -Cha đó là ai?- Nó ngơ ngác hỏi lại. -Người chở Con Lâm trả lời, mắt không nhìn nó. -Là ai? -Ai biết, chắc cũng gần tới rồi. Nó im, không hỏi nữa, kiểu này có hỏi con nhỏ đó cũng chẳng trả lời. Cãi lộn với con này chỉ có nước hộc máu mà chết. Két!! Tiếng xe máy thắng gấp ngay chỗ nó đứng làm nó giật cả mình. Đúng là tính nó quậy nhưng chúa ghét thằng cha nào bẻ cua ngay trứơc mặt nó. Chưa kịp mở miệng chửi thằng nào mắt để gáy thì… -Thấy chưa. Con Lâm nhìn nó cười toe chỉ tay về phía thằng-cha-mà-nó-tính-chửi-ngay-bây-giờ. -Người chở mày đó. Ok, LET’S GO!! Chưa nghe được hết câu nói của con bạn chí cốt thì đã bị át tai bởi tiếng rồ ga của chiếc xe chở con Lâm, rồi mấy chiếc kia cũng thay phiên nhau bay theo. -Ê nhóc, không lên xe là không theo kịp tụi nó đâu đó. Nó tự hỏi tại sao từ khi thân với con Lâm số lần giật mình của nó trong một ngày lại tăng lên đáng kể như vậy. Nó hơi nhíu mày, nó có tật xấu là không bao giờ biết che cảm xúc cho vừa lòng người ta, bây giờ mới thấy thiệt. Nó đâm ra sợ may lỡ chả thấy nó khó chịu nên không chở nó rồi sao. -Nè, có tính đi không vậy? Hắn hỏi lại lần nữa, tiếng xe tắt máy nó nghe rõ mồn một. Nó nhìn mặt cái thằng cha vừa bẻ cua ngay trước mặt nó, chẹp, phải là cái anh mới đúng lẽ. Tóc màu hạt dẻ nè, nó cực khoái màu này lại hơi dài nhưng có thể thấy sau vành tai có một dấu xăm, nhìn hơi bị đẹp. Hắn ta đeo kính chuồn chuồn màu trà che gần hết gương mặt nhưng có thể thấy đôi mắt sâu và hàng chân mày rõ nét. Ăn mặc thì khỏi nói, không phải theo mốt mà cũng ra dáng dân chơi cực kỳ. Nó tức thầm trong bụng, thằng cha này không có gì để nó chê được. Buộc lòng nó phải leo lên xe, lại đi Air Blade đen nữa chớ, sao thằng cha này toàn chơi kiểu đúng sở thích của nó không vậy? -Bám chắc đó nha. Vừa yên chỗ nó đã nghe tiếng rồ ga thật lớn, cảm giác duy nhất cho nó biết hắn ta đang chạy rất nhanh là gió đập vào mặt rát cả da và tay nó thì nắm chặt hai bên hông áo của hắn. -Ê. Không chờ tao hả chiến hữu?? Vĩ nãy giờ co rúm người đột nhiên ngồi thẳng dậy, nó cảm giác hắn ta đang giảm tốc độ vì hình như đã đuổi kịp đám đi trước. Nó nhìn qua vai hắn thì thấy hai xe trên là thằng Cường đang chở thằng Hoàng, còn con Lâm thì đi chung với anh nào đó nó không rõ mặt chạy song song với nhau. Ngang với nó thì chỉ có hai chiếc xe là nó với hắn và một cặp chạy SH, mấy người kia chạy sau. Nó thấy cũng lạ, trông có vẻ quậy vầy mà mấy người này không dạt hàng ra chạy cho vui, nhất là khi con Lâm đi đầu, con nhỏ đó chúa liều mà. -Anh làm gì mà cậu ta phải nắm chặt áo anh giữ vậy? Người ngồi sau xe chạy ngang hàng với nó hỏi, cậu ta có vẻ nhỏ hơn nó chừng một, hai tuổi. Nó vội bỏ tay ra sau khi não sử lí kịp câu hỏi của người kia, mà hình như nó thấy cậu ta nhìn nó cười cười thì phải. -Thì chạy rượt theo tụi bây đó, có chút chứ nhiêu. -Một chút của ông là nhiêu trời. Người ngồi trước lên tiếng, nó biết ông này, ổng tên là Giang, lớp 11. Xưng hô thế này thì chắc bằng tuổi với hắn ta, định mở miệng cãi thì hắn đã bị kêu. -ANH PHONG, chạy lên đây em nói cái. Thằng Hoàng nói với xuống, thằng này coi vậy mà giọng khoẻ gớm. Mà hắn cũng phản ứng nhanh ghê, vừa nghe gọi cái là phóng lên làm nó xém bật ngửa, rồi giảm tốc độ đột ngột khiến nó đập mặt vào lưng hắn. Nó lầm bầm, chửi thầm thằng cha này trước giờ chưa chở ai hay sao á. -Giờ đi đâu anh? Thằng Cường hỏi, thằng này nổi tiếng kiệm lời, lâu lâu mới thấy mở miệng. Mà nó mở miệng toàn chuyện quan trọng không, đúng là chuyện quan trọng thiệt. -Chứ không ghé chỗ ông Minh à? Chỗ đó quen nhất mà? Hắn ta hỏi lại, môi cười cười. Thằng cha này không cười kiểu đó không được à? Vừa nghe đến chỗ ông Minh thì mấy đứa kia vội lắc đầu, ngộ hén? Nó lại chẳng hiểu gì hết. Mà hình như cả mấy cặp mắt đều dồn về nó khiến hắn ta à à vài tiếng rồi nói luôn. -Vậy theo anh, có chỗ này quen cũng khá lắm. -Có.. không? Con Lâm hỏi hắn vẻ hơi dò xét, hắn cười khẩy. -Có chớ, nhưng ít hơn chỗ ông Minh, anh mà lại… Nói xong hắn vụt chạy lên trước, làm nó chỉ kịp liếc xéo con Lâm. -Hey nhóc, em tên gì? Đang dừng ngay khúc đèn đỏ thì hắn mở miệng. Thiệt tình nó cũng tính hỏi lâu rồi, bí quá mà. Trước giờ tiết nào nó cũng nói chuyện với tụi kia mà giờ tụi nó lại chạy sau sao mà tám được. Kệ, nói chuyện với hắn chút, đằng nào cũng có công chở nó. -Dạ, Trí Vĩ, anh gọi là Vĩ được rồi. Chậc, đôi lúc nó cũng phục nó ghê. Dù không ưa ai nhưng nó vẫn nói chuyện rất ngoan, bây giờ cái biệt tài đó đang phát huy tác dụng đây. -Ờ, anh là Nguyên Phong, 2 chữ. Gọi sao cũng được. Nhìn qua kính chiếu hậu, nó thấy hắn ta cười một kiểu rất khác. Tự nhiên thấy cũng vui vui, ít ra cũng biết là hắn cười hơi bị đẹp. Bản chất tò mò, nó hỏi thêm, trong trí nhớ của nó thì chỉ có ông Giang, anh Trấn là nó có nói chuyện, còn lại thì… mù tịt. -Thế anh học cùng trường với ông Giang à? Có cùng lớp không? -Ờ, anh lớp 12 rồi. Không bằng tuổi. -Năm nay thi hả? -Đó là chuyện đương nhiên, học mười hai năm rồi không quen sao được. Cả đám dừng lại trước một quán café 2 tầng mang tên Rokbok, nằm ngay ngã ba đường Nguyễn Thị Minh Khai. Gam màu chủ đạo là Trắng – Đen - Đỏ, trên tường được trang trí bởi những từ tiếng anh và những hình vẽ nghệch ngoạc chồng chéo lên nhau. Đứng ở ngoài có thể nhìn thấy rõ các tầng lầu của tiệm vì cửa được làm bằng kính. Theo lời hắn nói thì quán này chỉ vừa mở cửa tầm một, hai tháng, giá lại không phải quá cao nên có thể chấp nhận được. -Ah, Phong! Sao giờ mới ghé ủng hộ bọn này thế? Vừa vào cửa đã có người gọi tên hắn. Một cái anh mà theo nó không hợp nhãn chút nào, quán mặc áo thun trắng in logo của tiệm, tông màu cũng theo đúng chuẩn nhưng mà nhìn cái vẻ mặt người này cứ kỳ kỳ sao ấy. Nhìn điệu bộ nói chuyện chắc là người quen trong một nhóm gì rồi. Hắn bảo cả đám lên lầu trước rồi hắn lên sau. Còn người mà hắn đang nói chuyện thì gọi với theo bảo lên tầng 2 trên cùng á. Đứa nào cũng gật đầu mà có nó là không hiểu mô tê gì hết. -Mày thấy anh Phong sao? Vừa mới bước lên một bậc cầu thang con Lâm liền quay xuống hỏi nó, mặt nó lộ vẻ đang choáng hết sức. Vĩ chưa kịp mở miệng thì cái cậu hồi nãy ông Giang chở đi sau lưng nó lên tiếng. -Không phải chớ sis, sao hỏi nhanh dữ vậy? Vĩ thở dài, hiểu rồi. Từ lần đầu tiên nó cãi nhau với Như - bạn gái nó – con Lâm đã giục nó bỏ con nhỏ đó đi và quen người khác. Nhưng hình như đến lần thứ ba nó than rằng không muốn quen con nào nữa thì.. nó chợt rùng mình khi nhớ đến gương mặt con Lâm lúc đó mắt sáng rỡ. Không những an ủi nó mà còn vỗ vai nó đôm đốp bảo rằng “mày không muốn con nào nữa hả? Vậy quen thằng, con thì tao không quen chứ thằng thì nhiều”. Từ lần đó cho đến giờ nhỏ Lâm cứ lâu lâu lại rên rỉ rù nỏ bỏ con vợ hiện giờ mà quen thằng khác tốt hơn đi. Nó không ghét gay, chỉ thấy hơi là lạ, nhưng mà khi hai thằng bạn thân của nó cặp với nhau thì nó lại không có cảm giác gì hết. Trước nay nó cứ nghĩ nhỏ giỡn, thiệt tình bây giờ nó mần thiệt. -Lát lên lầu tao nói với mày. Con bạn tròn tròn của nó hơi lộ vẻ mặt khó chịu nhưng cũng ậm ừ, nhỏ hiểu nó quá mà. -Rồi, nói, hết chối nha con. Nhìn vẻ mặt hớn hở của nhỏ mà nó thấy rợn người rồi. Nó đưa mắt nhìn hai thằng bạn thân còn lại cầu cứu. Nhìn xong nó chỉ biết rủa thầm hai thằng trời đánh. Bạn bè đang lâm nguy mà tụi nó lại vui vẻ với nhau như thế đấy. 123...9Tiếp
Nửa tiếng sau, tiếng bước chân vội vã của Diệp Tiêu đã vang lên trong phòng khám nghiệm tai nạn của cảnh sát giao thông. Trong hành lang dài, một khoảng tối mờ. Trong nhà xác cạnh hành lang còn để rất nhiều xác người mặt mũi biến dạng vì bị tai nạn giao thông. Phần lớn trông đều rất thê thảm. Có nhiều người đầu một nơi chân tay một nẻo. Có lúc Diệp Tiêu cảm giác bốn bánh xe lao vun vút cũng nguy hiểm không kém một kẻ sát nhân tàn Tiêu thay quần áo, bước vào phòng khám nghiệm, nhìn thấy xác một thanh niên đang nằm trên bàn phẫu An An Đa đã bị cởi bỏ hết quần áo, toàn thân ở trần. Anh ta lúc đó trắng như một cục tuyết, anh ta ca khoảng 1m70, trông rất cơ bắp, xem ra là người chịu khó luyện tập, hoặc do công việc thường phải đi dã ngoại. Gương mặt đã biến dạng hết, toàn máu và Nguyên nhân xảy ra tai nạn là thế nào? - Diệp Tiêu hỏi nhỏ người cảnh sát giao thông được giao thụ lý vụ tai nạn Có lẽ là do chạy xe sau khi uống rượu, vào lúc 11 giờ đêm, đầu không đội mũ bảo hiểm, đi một chiếc xe nội địa đời cũ, chạy như bay trên con đường nhỏ ven sông Tô Châu. Bởi vì chỗ này sông Tô Châu uốn khúc, anh ta không kịp xác định phương hướng, lao thẳng vào bờ đê phòng hộ, thân thể bị tung lên, đầu đập xuống mặt đường, chết ngay tại chỗ. - Người cảnh sát thuật lại quá trình xảy ra sự việc với giọng rất khách quan. - Lúc đó bên cạnh không có xe cộ hay người đi đường nào à?- Không có, con đường nhỏ cạnh sông Tô Châu bình thường vào ban đêm rất ít xe. Chỉ có một người báo án, anh ta nói rằng đang đi dạo ở bên ngoài thì phát hiện trước khi chết nạn nhân còn nằm trên xe mô tô dựng cạnh đường. Người báo án nói, nạn nhân khi ấy đột nhiên ngồi dậy, thái độ rất lạ, miệng đầy hơi rượu, mồm thì kêu “Cứu tôi với!”Khi đó người báo án cho rằng anh ta bị bệnh tim, thế là anh ấy gọi điện thoại cho cấp cứu 120. Đúng lúc đó, nạn nhân đột nhiên nổ máy phóng vụt đi. Sau khi chạy khoảng 100 mét tông thẳng vào đê phòng Cứu tôi với?Diệp Tiêu bặm môi suy nghĩ rồi khẽ hỏi- Nạn nhân trước khi chết có tiền sử bệnh tim không?- Tôi không biết. Cái này phải đợi kết quả khám nghiệm tử thi và điều tra xác minh bệnh án của anh Thế quan điểm của anh thì sao?Người cảnh sát giao thông tự tin trả lời- Đây chỉ đơn giản là một tai nạn giao thông, lái xe sau khi uống rượu say. Những lời kêu cứu của nạn nhân trước khi chết có thể là vì uống quá nhiều rượu dẫn đến sự khó chịu bên trong cơ thể. Đương nhiên còn bao gồm cả bệnh tim. Những chuyện về uống quá nhiều rượu dẫn đến những bệnh liên quan đến tim nhiều vô kể. Chờ một chút kiểm tra nồng độ cồn trong máu của anh ta là chúng ta sẽ biết ngay thôi. Những tai nạn kiểu này chúng tôi đã giải quyết rất nhiều. Anh cũng biết rồi đấy, có một số người không thể từ bỏ được sự mê hoặc của rượu, kết quả là tự mình hại chết mình. Cậu này còn là may mắn đấy, không hại chết người khác. Thế cũng là tích đức cho đời lắm rồi! Này anh bạn, anh có uống rượu không? - Anh ta bỗng nhiên vỗ vai Diệp Tiêu Hả, anh hỏi tôi à? Tôi không uống rượu bao giờ. - Diệp Tiêu trả lời có chút bối Thế thì tốt, rượu ấy mà, nó có thể giết chết người đấy. Mấy thằng cha không hiểu đạo lý này, cuối cùng cũng tự gánh lấy hậu quả. Này, liệu có cần thiết phải mổ khám nghiệm xác nạn nhân này không? - Anh ta nhìn Diệp Tiêu bằng ánh mắt hoài Tiêu cảm thấy bây giờ không thể nhượng bộ được nữa rồi. Anh nói một cách quả quyết- Có chứ, nhất định phải mổ!Người cảnh sát gật đầu, rồi thong thả nói- Thế thì bắt đầu thôi!Trước hết là kiểm tra máu, kiểm tra nồng độ cồn trong máu. Kết quả cho thấy nồng độ cồn cao quá mức cho phép. Sau đó, người cán bộ pháp y cầm dao mổ. Tay anh thành thạo xẻ một đường ở cổ, rồi kéo một đường thẳng dần xuống đến phía dưới bụng. Diệp Tiêu nhìn thấy cơ thể Hứa An Đa trên bàn phẫu thuật bị rạch một đường dài ở giữa bụng giống như chiếc phéc-mơ-tuya của chiếc áo jacket trắng vừa được kéo đó, xương sườn của Hứa An Đa bị kéo chuyên dụng cắt đứt rồi gắp ra. Tiếp đó là đến phổi, được đặt vào một chiếc đĩa, giống như anh đầu bếp vừa múc thức ăn mới nấu xong vào đĩa để chuẩn bị mang lên cho thực khách. Nhưng phổi của anh ta màu rất thâm. Diệp Tiêu khi học ở trường Đại học Công an đã học qua môn phẫu thuật, không những thế, kết quả thi môn này của anh rất khá. Vì thế anh có thể phán đoán rằng Hứa An Đa khi còn sống là một người nghiện thuốc ham rượu. Tuy tuổi còn trẻ nhưng phổi đã bị lão đó là đến tim, bên trên phủ một lớp màng mỏng. Nhưng quả tim này lại hoàn toàn trái ngược với lá phổi. Nó rất khoẻ mạnh. Không thấy có biểu hiện gì của bệnh tim, cũng không có khả năng bị tắc động mạch. Nói tóm lại có thể khẳng định rằng, tim của anh ta không hề liên quan đến cái chết của anh ta. Tiếp đến là gan, lá lách, ruột, và thức ăn còn lưu trong dạ dày. Nhưng đều không phát hiện thấy có gì bất dù tất cả đều bình thường, nhưng nhịp tim của Diệp Tiêu lại đột nhiên tăng lên. Anh bỗng thấy chóng mặt. Trước đây khi học môn phẫu thuật, Diệp Tiêu cũng đã trực tiếp cầm dao phẫu thuật tử thi, nhưng anh chưa từng bị như thế này bao giờ. Ngoại trừ tuần trước, khi mổ khám nghiệm cho một nạn nhân ở Viện Nghiên cứu Khảo cổ có tên là Giang Hà, anh cũng bỗng nhiên có cảm giác kì lạ này. Anh điều chỉnh lại nhịp thở để giữ cho nhịp tim trở lại bình thường và gắng hết sức để giữ bình tĩnh, tránh không để cho người khác nhận dù não Hứa An Đa đã nát bét nhưng theo thứ tự của ca phẫu thuật, cho dù thế nào đi chăng nữa phần não cũng vẫn phải mổ. Cán bộ pháp y hình như cũng chẳng hề ngại ngần gì. Con dao mổ trong tay anh ta vẫn rạch ngọt một đường vào cái đám lùng nhùng máu tươi và não đó. Bắt đầu từ đằng sau não, bóc bỏ những miếng da đầu còn dính lại, giữa đống não còn tươi lộ ra một lớp màu đã bị đập hỏng hoàn toàn, dường như dịch não tủy đã bị chảy đến quá nửa. Cán bộ pháp y lấy ra phần não màu trắng còn sót lại, bên trên phủ vô số những nếp nhăn, nhưng có thể khẳng định, não đã bị biến Tiểu hiểu rằng như vậy là không thể điều tra ra điều gì hết. Não đã bị biến thành thế này, cho dù có đầu mối quan trọng thì cũng không thể giữ lại được. Huống hồ não vốn là bộ phận phức tạp nhất trong cơ thể. Cho đến nay kết quả nghiên cứu não bộ vẫn còn rất hạn chế, nhiều vấn đề vẫn đang được nghiên cứu, có điều đó là việc của các nhà khoa học. Còn bây giờ, trong cái phòng khám nghiệm tai nạn giao thông này, anh đã không còn hy vọng có thể phát hiện ra manh mối gì, song trực giác như mách bảo Diệp Tiêu, nhất định vẫn còn một vấn đề nào đó ẩn giấu đang chờ anh khám phá. Có lẽ đó là một bí mật vô cùng quan trọng. Nhưng anh đã hoàn toàn bất bộ pháp y cũng lắc đầu. Trên thực tế, một bộ não bị tàn phế thế này, nếu có gì khác thường cũng không thể xác định được. Anh ta chỉ có thể viết vào biên bản khám nghiệm dòng chữ “Kết quả khám nghiệm bình thường.”Công việc phẫu thuật tử thi đến đây kết thúc. Thân thể rách nát của Hứa An Đa được khâu kín lại như cũ, sau đó được đưa vào nhà lạnh. Có lẽ vài ngày nữa, anh ta sẽ biến thành một nắm tro. Những người khác thu dọn dụng cụ, dọn dẹp căn phòng hoặc ghi biên bản. Diệp Tiêu và người cảnh sát giao thông từ từ bước ra khỏi phòng, quay lại cái hành lanh tối om. Bỗng nhiên một cánh tay vỗ mạnh vào vai Diệp Tiêu, anh gần như nhảy dựng lên. Nhịp tim mà anh vừa cố gắng lắm mới điều chỉnh được lại đập nhanh như lúc anh ở trong phòng mổ. Hoá ra là anh cảnh sát giao thông đi cùng. Anh ta nhìn Diệp Tiêu bằng một ánh mắt lạ lùng, nói- Vừa nãy lúc mổ tử thi, ánh mắt và sắc mặt của cậu có điều gì đó không bình thường. Cậu sợ à?- Không, tôi có học qua phẫu thuật mà, có gì sợ đâu. - Diệp Tiêu cố phân bua, anh cần phải giữ được vẻ tự cảnh sát rõ ràng là không thỏa mãn với câu trả lời của Diệp Tiêu, nhưng anh ta chỉ cười xuề xòa rồi nói- Này, kết quả cho thấy ngoài việc lượng cồn trong máu quá cao ra thì mọi vấn đề khác đều bình thường. Anh thấy sao?- Tôi không biết! - Diệp Tiêu trả Tôi đoán chắc nạn nhân là một nghi vấn trong một vụ án giết người nào đó đúng không? Hoặc là một nhân chứng quan trọng chẳng hạn?Diệp Tiêu lắc đầu- Không có gì đâu, tôi chỉ nghi ngờ anh ta có liên quan đến một vụ án mạng khác mà này có một chiếc xe đẩy chở xác tiến đến. Hành lang lại vang lên những tiếng bước chân nặng nề. Diệp Tiêu vội vã rời khỏi đây.
Thông tin truyện Lời Nguyền Lâu Lan Bạn đang theo dõi đọc truyện full hay nhất Lời Nguyền Lâu Lan của tác giả Sái Tuấn rất hấp dẫn và lôi cuốn. Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ online. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới mới lạ, những tình tiết đặc sắc, đọc truyện Dã Sử, Linh Dị này để trải nghiệm và cảm nhận bạn nhé. [Tác giả Sái Tuấn - Thể loại Truyện trinh thám ]Xuất hiện trong truyện Lời Nguyền Lâu Lan, Giang Hà - chàng thanh niên trẻ nghiên cứu khảo cổ, sau khi từ thành cổ Lâu Lan trở về, tính tình thay đổi bất ngờ, ba tuần sau thì đột qua đời. Manh mối duy nhất để lại cho cô vợ chưa cưới Bạch Bích chính là một chùm chìa khóa thần bí. Bạch Bích hy vọng nhờ vào chùm chìa khóa đó để tìm ra được đáp án sự thật, nhưng mọi việc diễn ra càng lúc càng ly kỳ khôn lường. Một tháng sau đó, trong Trung tâm nghiên cứu Khảo cổ đã xảy ra liên tiếp năm vụ án mạng hết sức lạ cảnh sát Diệp Tiêu tiếp nhận vụ án, triển khai điều tra, và vô tình vén được bí mật đã cất giấu hàng ngàn năm. Lời nguyền cổ xưa và vĩnh cửu vô hạn luân hồi không chỉ làm cho cả một thành phố bị tiêu vong, mà còn thay đổi vận mệnh của biết bao con người...Sái Tuấn là một kỳ tài, dựa vào trí tưởng tượng phi thường và tư duy logic chặt chẽ nghiêm ngặt, đã nỗ lực sáng tạo nên thể loại “tiểu thuyết trinh thám kinh dị” của riêng đất nước Trung Quốc. Tiểu thuyết kinh dị của Sái Tuấn đã giải phẫu phân tích sâu sắc sự giao thoa giữa lịch sử và thực tế, giữa tình yêu và sự kinh dị, giữa huyền hoặc và suy diễn, mà vẫn thấm đậm chất nhân văn xuyên suốt Đông Tây, tìm tòi những mệnh đề sâu xa bên ngoài sự kinh hãi, thể hiện một năng lực tiềm tàng theo kịp những bậc thầy như Stephen King, Anfred Hitcoke. Mời bạn đón đọc truyện hot từ tác giả Sái Tuấn. Danh sách chương Lời Nguyền Lâu Lan Review truyện Lời Nguyền Lâu Lan Cập nhật Review truyện Lời Nguyền Lâu Lan của tác giả Sái Tuấn mới nhất tại Từ khoá Đọc truyện Lời Nguyền Lâu Lan full, chương 1, chương cuối. Lời Nguyền Lâu Lan wattpad truyện full sstruyen truyencv medoctruyen, metruyenchu nội dung truyện Lời Nguyền Lâu Lan review, Lời Nguyền Lâu Lan Mangatool Wikidich Truyencuatui truyenfull webtruyen truyenyy , nghe audio Lời Nguyền Lâu Lan
doc truyen loi nguyen lau lan