Có gò mộc tinh trong lòng bàn tay. Nếu như một ngày tự nhiên trên lòng bàn tay của bạn xuất hiện gò mộc tinh nằm ở gốc ngón trỏ thì đấy cũng là dấu hiệu mang đến may mắn, sớm muộn cũng giàu có. Nhất là phần gò mộc tinh càng nổi rõ, đỏ hay hồng hào thì tài vận của người sở hữu sẽ càng thuận lợi Lương tối thiểu Rate - Vùng chi tiết các đơn vị hành chính theo khu vực: VÙNG I, VÙNG II, VÙNG III, VÙNG IV. VÙNG I, gồm các địa bàn: - Các quận và các huyện Gia Lâm, Đông Anh, Sóc Sơn, Thanh Trì, Thường Tín, Hoài Đức, Thạch Thất, Quốc Oai, Thanh Oai, Mê Linh, Chương Mỹ và thị xã Phúc cho linh hồn nào cư ngụ trong nơi nương náu của họ, vì bàn tay công thẳng Thiên Chúa sẽ không đè nặng trên họ.". (Nhật ký của Thánh Faustina, 299) Thông qua Linh ảnh này, Ta sẽ ban nhiều ân sủng cho các linh hồn. đọc truyện Kết hôn chớp nhoáng ngọt vợ: Chiến thiếu đáy lòng sủng-Phồn Sơ | Chương 1168: Ca ca là đồ quỷ sứ chán ghét | Truyện convert Chưa xác minh | Thiểm hôn điềm thê: Chiến thiểu tâm tiêm sủng truyen convert | « kết hôn chớp nhoáng ngọt vợ: Chiến thiếu đáy lòng sủng » trong hôn lễ, ca ca của nàng cướp Văn án: Là thiếu nữ Thiệu Hưng, Hạ Sơ Lam là một mỹ nhân có tiếng. Vùng Giang Nam cứ như cái nôi cho ra vô số vẻ đẹp, nhan sắc của Hạ Sơ Lam dịu dàng, tư dung yểu điệu, như một đoá hoa Trong triều không ít quan to hiển quý mong muốn đem nàng nạp vào phủ. Tể tướng Cố Hành Giản quyền khuynh triều dã, đầy bụng kinh luân, tự cao thanh quý. Quang Hải nhận "báo động đỏ" trước ngày trở lại Pau FC. Ở màn chạm trán với Ấn Độ tại giải giao hữu quốc tế - Hưng Thịnh 2022 diễn ra tối qua, ĐT Việt Nam nhẹ nhàng giành chiến thắng 3-0 nhờ các pha làm bàn của Văn Đức (10'), Văn Toàn (49') và Văn Quyết (70'). Có 6 qapPDIb. Bìa và banner do bạn Mộc Cameo design, cảm ơn bạn rất nhiều. Cảm ơn bạn Tình Ngốc đã giúp liên hệ nha. Bìa do bạn Bạch Bách Bon B3 design. Cám ơn bạn rất nhiều. Tác giả Bạc Yên Tình trạng Hoàn thành 159 chương + 2 phiên ngoại Thể loại truyện cổ đại + xuyên không Convert wikidich Editor Masha ====================== Văn án Hạ Sơ Lam, nữ nhi ở Thiệu Hưng nhan sắc như buổi sớm mùa xuân, dáng người yểu điệu, mỹ danh lan xa ở Giang Nam. Trong triều không ít quan to hiển quý mong muốn nạp nàng vào trong phòng. Tể tướng Cố Hành Giản quyền khuynh triều dã, đầy bụng kinh luân, tự cao thanh quý. Độc thân nhiều năm, cũng không gần nữ sắc. Cơ duyên xảo hợp, yêu thương nữ nhi Hạ gia, thể xác và tinh thần trầm luân. Đô thành đồn đãi Cố tướng hao hết tâm tư cưới nữ nhi nhà thương hộ, sủng như trân bảo. ====================== Review từ Hội nhiều chữ ====================== Review bởi Mẹ Cherry —– Là tớ, lại là tớ đây, tớ lại ngoi lên zì viu tiếp đây. Mấy hôm toàn xuyên sách, xuyên nhanh, hiện đại blah blah, hôm nay quay về với thể loại tớ thích nhất nhé Cổ đại + xuyên không. ✨ Hạ Sơ Lam – con gái cả của Hạ gia ở Thiệu Hưng, ba năm trước, cô gái nhỏ ấy sa vào mối tình đầu với thế tử Anh Quốc công, Quốc công phu nhân biết được bèn hạ nhục nàng bằng cách muốn nạp nàng làm thiếp cho thế tử. Cha mẹ nàng không đồng ý – Thà làm thê người nghèo cũng không làm thiếp nhà giàu – Nhưng cũng vì thế mà nàng thắt cổ tự tử, vì cô gái ngây thơ ấy chỉ nghĩ rằng Chỉ cần bên chàng là đủ. Lúc này cũng là lúc nữ chính của chúng ta xuyên không đến. Câu chuyện bắt đầu vào ba năm sau, khi nữ chính đã trở thành gia chủ của Hạ gia, một tay chống đỡ cả Hạ gia lên sau khi cha đột ngột qua đời trong một lần buôn hàng trên biển. Trong cơ thể của Hạ Sơ Lam lúc này không còn là cô gái ngây thơ sẵn sàng chết vì tình kia nữa, mà là một Hạ Sơ Lam lạnh lùng, bản lĩnh, kiếp trước từng dựa vào bản thân mình để đứng vững nơi đất khách quê người. Kể từ đây, nàng giống như một con bươm bướm vừa thoát khỏi lớp kén của mình, xòe đôi cánh rực rỡ sắc màu khiến ai ai cũng phải nhìn bằng đôi mắt khác. Nếu bạn thuộc tuýp đọc xuyên không và mong chờ nữ chính xuyên không đưa kiến thức hiện đại về cải tạo quá khứ, thì hãy nhấn nút back ra khỏi truyện này. Tốt nhất hãy đọc truyện này như một truyện cổ đại bình thường, chỉ khác là, nữ chính dám yêu, dám hận, dám bày tỏ tình cảm chân thật của mình. ✨ Nam chính – Cố Hành Giản – vị Tể tướng nắm quyền hành chỉ dưới một người mà trên vạn người, được coi là truyền kỳ nghìn năm có một với học vấn, trí thông minh và tài năng của mình. Hắn thà phải đi đường vòng, phải vất vả, trắc trở thêm vài năm để bước lên địa vị đó, chứ quyết không cúi đầu làm rể Mạc phó tướng, dù biết nếu làm như vậy con đường làm quan của hắn sẽ bằng phẳng hơn rất nhiều. Nam chính xuất hiện với hình ảnh một vị tiên sinh đã đứng tuổi, ít nói, lạnh lùng xa cách, lúc nào cũng lần tràng hạt trên cổ tay. Hắn cho rằng cả đời này có lẽ mình cũng sẽ không lấy vợ, không con cái, sống như một hòa thượng. Hắn bài xích tất cả những cô gái đến gần hắn, vì hắn biết, họ chỉ nhìn vào cái chức vị Tể tướng của hắn mà thôi. Cho đến khi hắn gặp nàng. Nếu hắn lập gia đình đúng tuổi, có lẽ hắn cũng có cô con gái bằng tuổi nàng rồi. Nàng xứng đáng với những thanh niên tuấn tú tràn ngập sức sống hơn là một kẻ sống nhạt nhẽo thanh tịnh chẳng khác gì hòa thượng, lại vô số kẻ thù, không biết sẽ chết lúc nào như hắn. Chính vì thế, hắn cố rời xa nàng, cố tình nói dối để từ chối nàng. Nhưng cuối cùng lại không kìm lòng được khi nghe nói có người đến cầu hôn với nàng… ✨ Thôi không spoil nữa, nói nữa thì hết cả hay. Nói chung, nữ chính trong truyện rất ghi điểm, vì cô ấy hòa nhập vào chính xã hội mà cô ấy đang sống. Cô ấy nhận thức rõ được sự chênh lệch giai cấp, nhưng không vì thế mà muốn trèo cao, ngược lại, cô ấy muốn thay đổi số phận và cái nhìn của những người khác bằng chính bản lĩnh của mình. Đến cuồi cùng, khi thân phận thực sự của cô ấy được hé mở, thì tất cả những kẻ đã từng khinh bỉ cô ấy chỉ vì cô ấy là “Con gái thương nhân” đều muốn đập đầu ân hận vì đã bỏ lỡ một báu vật mà không biết. Nam chính hơn nữ chính tầm 15-17 tuổi, ở thời cổ đại có thể coi như hai vai vế khác biệt. Nam chính chỉ kém mẹ nữ chính vài tuổi. Nên lúc nào hắn cũng suy nghĩ “Nàng xứng đáng được yêu thương nhiều hơn thế.” Và nam chính thực sự rất sủng ái nữ chính. Cũng có lúc hắn ghen, ghen với quá khứ của nàng. Nhưng rất may là không có sự hiểu lầm nào quá đáng tiếc. Và tuyệt đối không hề có xô máu chó nào cả. ✨Tất cả nội dung chỉ tập trung ở cái tên của truyện đặt trong lòng bàn tay để yêu thương, chiều chuộng. “Nàng cứ tưởng hắn là một Tể tướng lạnh lùng thanh tịnh như hòa thượng, ai ngờ lúc lên giường lại…….” Vầng, điểm cộng của truyện đấy ạ. Nam chính “tu” hơn 30 năm để dành chờ nữ chính. Nên là… Các bạn biết mà. “Lão nam nhân” ghê gớm lắm, không phải dạng vừa đâu. —– Link —– NhạcDao ====================== Pass ====================== Mục Lục Chương 1………………..Chương 2………………..Chương 3………………..Chương 4 Chương 5………………..Chương 6………………..Chương 7………………..Chương 8 Chương 9………………..Chương 10………………..Chương 11………………..Chương 12 Chương 13………………..Chương 14………………..Chương 15………………..Chương 16 Chương 17………………..Chương 18………………..Chương 19………………..Chương 20 Chương 21………………..Chương 22………………..Chương 23………………..Chương 24 Chương 25………………..Chương 26………………..Chương 27………………..Chương 28 Chương 29………………..Chương 30………………..Chương 31………………..Chương 32 Chương 33………………..Chương 34………………..Chương 35………………..Chương 36 Chương 37………………..Chương 38………………..Chương 39………………..Chương 40 Chương 41………………..Chương 42………………..Chương 43………………..Chương 44 Chương 45………………..Chương 46………………..Chương 47………………..Chương 48 Chương 49………………..Chương 50………………..Chương 51………………..Chương 52 Chương 53………………..Chương 54………………..Chương 55………………..Chương 56 Chương 57………………..Chương 58………………..Chương 59………………..Chương 60 Chương 61………………..Chương 62………………..Chương 63………………..Chương 64 Chương 65………………..Chương 66………………..Chương 67………………..Chương 68 Chương 69………………..Chương 70………………..Chương 71………………..Chương 72 Chương 73………………..Chương 74………………..Chương 75………………..Chương 76 Chương 77………………..Chương 78………………..Chương 79………………..Chương 80 Chương 81………………..Chương 82………………..Chương 83………………..Chương 84 Chương 85………………..Chương 86………………..Chương 87………………..Chương 88 Chương 89………………..Chương 90………………..Chương 91………………..Chương 92 Chương 93………………..Chương 94………………..Chương 95………………..Chương 96 Chương 97………………..Chương 98………………..Chương 99……………….Chương 100 Chương 101……………..Chương 102……………..Chương 103……………..Chương 104 Chương 105……………..Chương 106……………..Chương 107……………..Chương 108 Chương 109……………..Chương 110……………..Chương 111……………..Chương 112 Chương 113……………..Chương 114……………..Chương 115……………..Chương 116 Chương 117……………..Chương 118……………..Chương 119……………..Chương 120 Chương 121……………..Chương 122……………..Chương 123……………..Chương 124 Chương 125……………..Chương 126……………..Chương 127……………..Chương 128 Chương 129……………..Chương 130……………..Chương 131……………..Chương 132 Chương 133……………..Chương 134……………..Chương 135……………..Chương 136 Chương 137……………..Chương 138……………..Chương 139……………..Chương 140 Chương 141……………..Chương 142……………..Chương 143……………..Chương 144 Chương 145……………..Chương 146……………..Chương 147……………..Chương 148 Chương 149……………..Chương 150……………..Chương 151……………..Chương 152 Chương 153……………..Chương 154……………..Chương 155……………..Chương 156 Chương 157……………..Chương 158……………..Chương 159……………..Chương 160 Chương 161 Hoàn Toàn Văn Editor MashaMây trắng từ từ hiện ra, ánh nắng dần dần lan tỏa. Phố to hẻm nhỏ, có không ít tiểu thương bày dù thật lớn và bàn ghế rao bán nước quả vải ướp Hành Giản liếc nhìn thẻ bài gỗ treo trước quán, người bán hàng rong nhiệt tình hỏi “Vị gia này, ngài muốn tới uống một chén sao? Bảo đảm mát lạnh cả người.” Hắn lắc đầu, không nói tiếng nào đi về trong sân bày đầy tạp vật Cố Cư Kính ngẩng đầu hỏi “Đã về rồi?”Cố Hành Giản chỉ “Ân” một tiếng, đi thẳng về trong phòng, đóng cửa Cư Kính quay đầu hỏi Sùng Minh “Gia các ngươi đây là làm sao vậy? Hình như lúc ra cửa mặc không phải bộ xiêm y này?”“Tướng gia nói mang tôi đi trong thành một chút, bất tri bất giác đi tới Hạ gia, còn đi vào ngồi. Cự tuyệt Hạ gia cô nương rồi trở về, nhưng tôi xem ngài lúc này không cao hứng lắm thì phải.” Sùng Minh một năm một mười nói. Lúc trước tướng gia cự tuyệt quá nhiều nữ tử, theo lý mà nói hẳn là chết lặng mới đúng. Lần này so với bất kỳ thời điểm nào của dĩ vãng đều bất Cư Kính không tin “Hắn, hắn không hiểu phong tình như vậy, cũng không hiển lộ thân phận, nha đầu Hạ gia kia cư nhiên thích hắn?”Sùng Minh gật đầu “Nàng hỏi gia có gia thất hay chưa, hẳn là ý tứ kia đi? Nhưng gia lừa nàng nói mình đã thành gia.”Cố Cư Kính ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn cửa phòng đóng chặt một cái, nghĩ nghĩ, đi đến đầu ngõ mua một chén nước lạnh trở về. Hắn gõ cửa “Đệ đệ, trời nóng như vậy, buồn ở trong phòng không tốt. Uống chén nước lạnh được không?”Người bên trong không đáp Cư Kính thử duỗi tay đẩy cửa phòng, thế nhưng không có cài then. Hắn đi vào, nhìn thấy Cố Hành Giản ngồi trên giường trước cửa sổ, chơi cờ cùng chính mình. Dáng vẻ hào sảng, biểu tình thanh lãnh, có một loại cảm giác xa xôi như cách mấy tầng non không khỏi nhớ tới những chuyện khi còn Hành Giản sinh ra không lâu đã bị ôm đến Tướng Quốc Tự. Mấy năm liền quê nhà gặp hoạ mất mùa, người một nhà bận về việc ấm no, vẫn luôn không có biện pháp đến kinh thành xem hắn. Chờ ngày tháng tốt hơn một chút, chắp vá lung tung đủ lộ phí thượng kinh, đã bốn năm trôi Cư Kính còn nhớ rõ khi tới Tướng Quốc Tự, phương trượng chủ trì dắt tiểu nam hài bốn tuổi tới. Hắn mặc một thân tăng bào, rất nhỏ thực gầy, không giống bốn tuổi, chỉ là mở to tròng mắt đen nhánh, hờ hững nhìn bọn họ. Hài tử còn không nói chuyện, cũng không thích thân cận cùng người, thực ngoan ngoãn đúng hạn ăn cơm, ngủ, uống thuốc, đánh họ muốn lãnh hắn về nhà, hắn lại không chịu đi, vẫn luôn ôm chân chủ trì, trong miệng phát ra thanh âm đơn giản kháng cự. Sau lại nháo đến không có biện pháp, bọn họ cũng đành từ bỏ. Cố gia khi đó cũng là được bữa nay lo bữa mai, càng không có tiền cho hắn xem bệnh uống thuốc. Lãnh trở về, ngược lại khả năng nuôi được không nhiều năm qua đi, nam hài nhỏ gầy trưởng thành thành thiếu niên ít lời, Cố gia qua ngày cũng tốt hơn chút, dọn đến kinh thành, muốn nhận hắn trở về. Hắn cũng chưa nói không tốt, từ đó suốt ngày qua lại gữa Cố gia và Tướng Quốc Tự, một bên đọc sách, một bên học tập y thuật. Ai cũng không nghĩ tới một năm kia hắn đi tham gia khoa cử, cư nhiên trúng liền tam nguyên, nổi danh thiên hạ. Lúc sau ở quan trường lăn lê bò toài, khổ cũng tốt, ủy khuất cũng thế, cắn răng không rên một tiếng, rốt cuộc ngồi xuống vị trí lệnh người nhìn là quan hệ giữa hắn và người nhà trước sau đều thực lãnh đạm, ngày thường cũng không hay cùng người lui tới, càng không nói đến chuyện yêu một Cư Kính thở dài, đi đến ghế nhỏ bên cạnh, đưa chén bạc qua “Uống chén nước lạnh giải nhiệt. Ta cho người đem ô vuông trên cửa sổ dỡ ra để thông gió, cửa cũng đừng đóng, sẽ buồn ra bệnh.”“Không cần phiền toái.” Cố Hành Giản tiếp nhận chén bạc, nhàn nhạt Cư Kính ngồi bên bàn cờ, đánh giá vẻ mặt của hắn “Ngươi thật sự không thích nha đầu Hạ gia? Một chút cũng không thích? Hay là ngươi có cái gì băn khoăn?” Rõ ràng tu thư cho người ta không ngủ không nghỉ, cùng nhau dạo chợ đêm, còn không thể hiểu được chạy đến nhà người ta bái phỏng. Lúc trước đừng nói là đi nhà cô nương nào, chỉ sợ cửa cũng không đi ngang Hành Giản uống một ngụm nước lạnh, đặt chén ở bên cạnh “Nước quá ngọt.”“Thật không?” Cố Cư Kính thực tự nhiên bưng chén bạc lên, cũng uống một ngụm, chép miệng, “Không ngọt đâu, hương vị vốn là vậy mà.”Cố Hành Giản không nói chuyện, nhìn lướt qua chén bạc trong tay hắn, tiếp tục chơi cờ.“Kỳ thật đệ không cần băn khoăn, Nha đầu Hạ gia kia ta xem chủ ý rất lớn, biết mình đang làm gì. Nàng nếu thật sự thích đệ, đệ cũng thích nàng, vì cái gì không thể ở bên nhau?” Cố Cư Kính tiếp tục tận tình khuyên nhủ, “Nương chính là ngóng trông đệ có thể cưới vợ sinh con, cũng có cái hương khói truyền lại. Trước kia đệ chưa từng động tâm, hiện tại thật vất vả coi trọng một người, đệ lại không dám. Đệ cũng không thể sống một mình cả đời đi?”“Nàng chỉ là một hài tử thôi.” Cố Hành Giản đặt một con cờ trắng xuống, xem kỹ thế cục bàn cờ, lãnh đạm nói, “Chuyện của đệ a huynh cũng đừng quản.”Ngoài cửa sổ tiếng ồn ào, từ ô vuông trên cửa sổ ánh nắng chiếu vào bàn cờ, quân cờ bằng ngọc oánh nhuận sáng lên. Ngón tay cầm quân cờ thon dài trắng nõn, khớp xương rõ Cư Kính ngửa đầu thở dài, chống tay đứng lên, lại quay đầu lại nhìn hắn “Đệ đệ, ta biết đệ cảm thấy khi còn nhỏ chúng ta đều không cần đệ, chưa từng xem chúng ta như thân nhân, có chuyện gì chỉ nghĩ một mình giải quyết. Nhưng ta hy vọng đệ nhớ kỹ, chúng ta là thân huynh đệ cùng một mẹ đẻ ra, không phải người ngoài.” Nói xong, hắn bước ra ngoài, còn không quên thuận tay đóng cửa phòng khôi phục an tĩnh, Cố Hành Giản buông quân cờ, lẳng lặng nhìn về cây ngô đồng phía ngoài cửa sổ. Một lát sau, hắn yên lặng bưng chén bạc lên, uống hết nước còn dư lại trong chén.***Vào đêm, thời tiết nóng ban ngày rốt cuộc tan đi. Đình viện tại Lâm hồ, cây cối rậm rạp, nhà nhỏ liền nhau bên cạnh lầu gác. Ở giữa lầu là phòng nghỉ, trong ngoài hai cửa sổ ô vuông, tráng lệ huy diện cửa bày một bức bình phong lụa thật lớn, bên cạnh là trường kỉ bày thư tịch, lư hương cùng bình hoa. Màn trướng mành treo, xa xỉ lộng nữ quỳ gối trang điểm, Mạc Tú Đình ngồi ở trước gương đồng, nhìn mình mặt mày đoan trang, trong đầu không khỏi hiện lên nữ tử ngày ấy nhìn thấy ở Thái Hòa là mỹ mạo lệnh người khó người thị nữ cúi đầu tiến vào, đứng ở bên người nàng, hành lễ xong mới thấp giọng nói “Phu nhân, thế tử quả nhiên đơn độc gặp Hạ Sơ Lam kia. Hai người ở đầu ngõ gần Vĩnh Hưng trà lâu nói chuyện một lúc lâu.”Mạc Tú Đình tức giận đến mức vỗ mạnh trang đài, tất cả thị nữ vú già trong phòng đều cúi đầu thật sâu, hoảng cười lạnh. Ngoài miệng nói không thèm để ý, nghẹn ba năm. Vừa đến Thiệu Hưng, nhìn thấy ái nhân cũ, còn không phải nhịn không được sao? Đem nàng đặt ở chỗ nào!Nàng lẳng lặng ngồi trong chốc lát, bình phục nỗi lòng mới nói “Các ngươi đều lui xuống đi.”Bọn hạ nhân không dám ở lâu, tất cả đều cung kính lui ra ngoài. Nàng đi đến trước giá áo, cởi áo mỏng khoác ngoài ra, treo lên, chỉ mặc áo ngực thêu hoa sen bằng chỉ bạc cùng một quần lụa hơi mỏng. Thành thân hơn hai năm tới nay, số lần Lục Ngạn Viễn cùng nàng cùng phòng có thể đếm được trên đầu ngón tay. Bên người hắn tuy rằng không có cơ thiếp lung tung rối loạn, mỗi ngày cũng đều trở về nhà, nhưng phần lớn ở riêng trong thư phòng. Chỉ khi bị cha mẹ chồng trách móc, hắn không kiên nhẫn được nữa, mới miễn cưỡng tới phòng nàng một vốn nghĩ rằng hắn vô tâm với chuyện nam nữ, nên cũng không cảm thấy cái gì. Đại trượng phu chí tại bốn phương, huống chi hắn tuổi còn trẻ đã ở địa vị cao, tự nhiên có rất nhiều chuyện muốn trù tận khi nàng biết sự tồn tại của Hạ Sơ quân nàng khi ở Tuyền Châu, hoàn toàn không phải như bây giờ. Mỗi ngày mang theo nữ hài kia ra ngoài du ngoạn, hai người tình ý miên man. Nếu không phải lúc đó Hạ Sơ Lam tuổi còn nhỏ, hai người lại không có hôn ước, nói không chừng đã sớm……Mạc Tú Đình đích xác ghen ghét, nhưng nàng cũng minh bạch, chuyện cảm tình vốn cưỡng cầu cũng không kia bởi vì biết được sự tình, nàng cáu kỉnh về nhà mẹ đẻ, Lục Ngạn Viễn lại căn bản chưa từng đem nàng để vào mắt. Nàng ở trong nhà sinh hờn dỗi, vài ngày ăn không ngon, vẫn là nương tới đánh thức nàng. Tóm lại nàng mới là chính thê, là thê tử duy nhất của Lục Ngạn Viễn. Bất luận Lục Ngạn Viễn thích ai, khi nàng kia vào cửa, chẳng phải cũng phải đến quỳ gối trước mặt nàng, cung kính kêu một tiếng chủ phi chính nàng không cần vị trí này, nếu không còn có ai có thể động vào nàng?Nghĩ như vậy, nàng cũng thông suốt. Chỉ có nhi tử nàng sinh mới là con vợ cả, chỉ có nàng mới có thể được gọi là phu nhân thế tử. Lần này nàng chạy đến Thiệu Hưng, thứ nhất là hướng Lục Ngạn Viễn nhận sai, thứ hai cũng là vì nhìn xem Hạ Sơ Lam mĩ mạo có đẹp như trong bức họa, đáng giá người nhớ mãi không quên.“Thế tử.” Ngoài phòng bọn thị nữ cùng hô Tú Đình vội vàng đi ra ngoài nghênh tiếp, nhìn thấy Lục Ngạn Viễn tiến vào, vội vàng tiến lên giúp hắn cởi bội kiếm ở eo “Chuyện quyên quân lương như thế nào rồi?”Lục Ngạn Viễn quét mắt liếc nàng một cái, không hề gợn sóng “Thương nhân Thiệu Hưng quyên không ít tiền, đã đủ tam thành, dư lại thì xem đô thành bên kia.”Mạc Tú Đình cười nói “Vậy là tốt rồi, đã có tam thành, phần còn thiếu liền không khó làm. Đô thành bên kia có phụ thân thiếp và công công nghĩ cách, cuối cùng nhất định có thể lấy ra đủ.”Lục Ngạn Viễn chỉ “Ân” một tiếng “Phân phó các nàng chuẩn bị nước, ta muốn tắm gội.”“Tịnh thất bên trong đều đã chuẩn bị tốt, phu quân có thể tắm ngay.” Mạc Tú Đình cởi áo choàng của Lục Ngạn Viễn, sau đó treo trên giá áo, nghiêng đầu nhìn thấy Lục Ngạn Viễn còn bất động, cười hỏi, “Phu quân như thế nào còn chưa đi?”Lục Ngạn Viễn chỉ cảm thấy lần này nàng tới Thiệu Hưng, thay đổi rất nhiều, trong lòng không kiên định như vậy. Nhưng lại nghĩ, tôn trọng nhau như khách như thế, thật cũng không phải chuyện gì xấu, không cần thiết cố ý vạch trần. Hắn vào thẳng tịnh thất, ngồi trong bồn tắm, đầu dựa vào ven thùng gỗ, nhắm mắt đầu có rất nhiều phân đoạn hình ảnh, một ít là bộ dáng Hạ Sơ Lam ở Vĩnh Hưng trà lâu hôm nay, một ít là cảnh tượng bọn họ ở Tuyền Châu ba năm trước rõ một ngày kia đi đạp thanh, bọn họ gối đầu lên bụi cỏ nói chuyện. Trời trong nắng ấm, cỏ xanh chim bay. Sau đó hắn xoay người sang hôn nàng, ban đầu nàng có chút hoảng loạn né tránh, sau lại cũng ôm lấy hắn, hai người hôn triền miên hồi nữ cánh môi mềm mại như hoa, hơi thở như lan, một khi hôn liền đắm Ngạn Viễn bỗng nhiên cảm thấy nhiệt độ nước tăng cao một chút, đang muốn gọi người tiến vào thêm nước, có đôi tay từ sau lưng ôm vòng lấy bờ vai của nghiêng đầu, Mạc Tú Đình gấp không chờ nổi mà hôn lại đây. Hắn mím chặt môi, nghiêng đầu muốn tránh đi, Mạc Tú Đình lại đuổi theo không bỏ, cuối cùng cả người cũng bước vào trong thùng tắm tới, ôm lấy vòng eo nước lập tức tràn ra hơn phân nửa.“Nàng muốn làm gì!” Lục Ngạn Viễn bắt lấy cánh tay của nàng, dùng sức kéo ra.“Phu quân hôm nay thấy Sơ Lam muội muội, còn đơn độc cùng nàng nói chuyện?” Mạc Tú Đình nhẫn nại tính tình hỏi.“Hạ gia là nhà giàu số một Thiệu Hưng, nàng đi đầu quyên tiền, ta bất quá là cảm ơn nàng ta, nàng không cần đa tâm.” Lục Ngạn Viễn lười nhiều lời cùng nàng, đứng dậy đang muốn bước ra, lại nghe được nàng nói “Nếu thiếp làm muội muội vào phủ, cũng đối xử thật tốt với nàng, phu quân có phải hay không cũng đối với thiếp tốt một chút?”Lục Ngạn Viễn sửng sốt, quay đầu lại nhìn nàng. Hắn chẳng lẽ là nghe lầm?Mạc Tú Đình cũng đứng lên, quần áo bị nước làm ướt, gắt gao dán ở trên người, đường cong lả lướt cùng núi non phập phồng nhìn một cái không sót gì. Nàng duỗi tay ôm cổ Lục Ngạn Viễn, nghiêm túc nói “Thiếp biết phu quân thực thích nàng, ngày ngày nhớ nàng, chẳng lẽ thiếp còn có thể dung không được một nữ tử ngài thích sao? Nếu phu quân đồng ý, chuyện muội muội vào phủ liền giao cho thiếp đi làm, được không?”Lục Ngạn Viễn thấy nàng đầy mặt chân thành, nhíu mày nói “Nàng và người nhà nàng đều sẽ không đồng ý nàng làm thiếp.”“Thiếp đây đi thuyết phục mẫu thân, để nàng vào phủ làm trắc phu nhân, chàng xem như vậy được không?”Lục Ngạn Viễn trầm mặc. Hắn là thế tử, về sau sẽ kế thừa tước vị. Trắc phu nhân địa vị so với thiếp cao hơn rất nhiều, không thể tùy ý đánh chửi hoặc là bán đi. Nếu là được sủng ái, sau sinh một đứa con…… Dù đến lúc đó hưu Mạc Tú Đình không xong, chỉ cần nghĩ cách làm Mạc Tú Đình không sinh được hài tử, mà để nàng sinh hạ nhi tử, liền có thể lập làm thế tử. Như vậy còn ai dám xem nhẹ nàng hay khinh thường nàng?Hắn biết bởi vì chuyện xưa của bọn họ, hôn sự của nàng liên tiếp gặp trắc trở. Mấy năm nay, hắn sợ Mạc Tú Đình tìm nàng gây phiền toái, càng sợ phụ thân mẫu thân đối phó Hạ gia, bởi vậy chỉ có thể chặt đứt tình căn, nhẫn tâm không liên lạc với nàng. Nhưng hắn chưa bao giờ quên được nàng, nếu có thể đem nàng lưu lại bên người, tất nhiên là cầu còn không niệm hoán chuyển, hắn đã hòa hoãn thần sắc “Nàng thật có thể vì ta hoàn thành việc này?”Mạc Tú Đình gật đầu “Đó là chuyện đương nhiên, lần này hồi đô thành, thiếp sẽ bẩm báo mẫu thân, phu quân cứ yên tâm giao cho thiếp.” Dứt lời, nàng đánh giá thần sắc Lục Ngạn Viễn, nhích lại gần hôn này hắn không né tránh nữa. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để MashaTrong cung ban ngự rượu và món ăn trân quý, Hoàng Hậu nương nương và phi tần cũng ban cho tân phu nhân rất nhiều châu thoa vòng thúy, Đổng Xương tự mình mang theo nội thị đưa đồ vật lại đây. Sau khi Cố Hành Giản tạ ơn, thỉnh Đổng Xương cũng lưu lại dùng chút rượu. Đổng Xương tất nhiên bán mặt mũi cho Cố Hành Giản, giao tình hai người tính ra cũng đã mười mấy ăn trân quý trên khay bạc, từ bốn tư sáu cục chuyên môn phụ trách yến tiệc xử lý, tất nhiên sắc hương vị đều đầy đủ. Trong bữa tiệc có người ồn ào nói “Nghe nói phu nhân tướng gia là đại mỹ nhân nổi tiếng gần xa, có thể thỉnh ra để mọi người trông thấy không a!”Không ít quan viên trung thư đều đi theo ồn ào. Ngày thường bọn họ sợ hãi Tể tướng, nhưng giờ phút này rượu vàng xuống bụng, rượu làm người can đảm, hơn nữa hôm nay Tể tướng đại hỉ, hẳn là sẽ không so đo với bọn họ, lá gan liền lớn thời phong tục dân gian là thời điểm yến hội, tân nương cũng có thể đi ra đáp tạ khách Hành Giản chắp tay nói “Nội tử hôm nay thật sự mệt mỏi, không thể ra gặp các vị. Cố mỗ tại đây thay nàng cảm tạ các vị.”Mọi người hậm hực, thấy tướng gia thật sự giữ gìn, không chịu để mỹ kiều nương lộ diện trước mặt người khác, cũng chỉ có thể từ bỏ. Nhưng hôm nay khó được cao hứng, lại khuyên Cố Hành Giản uống rượu. Cố Hành Giản không thể thoái thác, liền uống mấy chén. Cố Cư Kính ở bên cạnh hắn nói “Đệ rất ít xã giao, tửu lượng không tốt. Lát nữa ta đổi nước cho đệ, thế đệ chống đỡ.”Cố Hành Giản thấp giọng nói “Không có việc gì, ta có chừng mực. Huynh cũng đã uống không ít rượu, cẩn thận thương thân.”Cố Cư Kính trợn tròn hai mắt, hắn đây là đang quan tâm mình sao? Thật khó có phòng, sau khi Hạ Sơ Lam rượu đủ cơm no, liền hơi mệt rã rời. Triệu ma ma búi cho nàng búi tóc đồng tâm, nàng cố ý chọn kim thoa Cố Hành Giản tặng cắm vào búi tóc, trừ cái đó ra không có trang sức nào khác, nhìn có vẻ trắng trong thuần tịnh. Nàng ngồi ở trên giường, vừa đọc sách vừa chờ Cố Hành Giản, đêm dần dần sâu, một tiếng trống canh vang ghé vào trên giường, bất tri bất giác ngủ rồi. Trong phòng có chậu than, ô vuông phía trước cửa sổ đều treo rèm vải dày nặng, cũng không cảm thấy lạnh. Nhưng Triệu ma ma vẫn ôm mền nhung đắp lên người nàng. Lại bảo Tư An đi tiền viện hỏi một chút, tiệc rượu rốt cuộc khi nào kết thúc. Tư An trở về nói, Cố Hành Giản bị mấy đại nhân bắt lấy chuốc rượu, nhất thời chưa thể trở ma ma thở dài, cùng Tư An ngồi dưới đèn thêu thùa may vá. Bên ngoài tiếng trống canh hai vang lên, Cố Hành Giản mới chân bước phù phiếm mà trở lại trong phòng. Hắn uống không ít rượu nhưng ý thức vẫn thanh tỉnh. Hắn ngày thường không uống rượu, tửu lượng vẫn còn có thể, chỉ là cả người mùi rượu, thật sự khó ma ma và Tư An vội vàng đứng dậy hành lễ, muốn đi đánh thức Hạ Sơ Lam. Cố Hành Giản nhìn thấy thê tử cuộn thành một đoàn trên giường, đã sớm đi gặp Chu Công, vẫy tay, nhẹ giọng nói “Không cần kêu, các ngươi đi ra ngoài trước đi.” Hắn vẫn không có thói quen trong phòng có nữ nhân sau khi các nàng lui ra ngoài, Cố Hành Giản đi vào tịnh phòng tắm rửa, chỉ mặc trung y ra phòng nến đỏ đã đốt được một nửa, đèn đuốc sáng trưng. Hắn đi đến trước giường, quỳ một gối ở trên giường, nghiêng người nhìn tiểu thê tử của hắn. Một khuôn mặt đẹp trong trắng thuần khiết, làn môi đỏ thắm, tựa hồ là do hắn thân qua, hơi hơi sưng. Có lẽ do uống rượu, hai má ửng hồng, thế nhưng còn phát ra tiếng ngáy nho mỉm cười, duỗi tay qua phía dưới cổ nàng, lại luồn tay qua chỗ cong giữa đầu gối nàng, ôm cả người nàng lên. Nàng chắc là sợ lạnh, theo bản năng nhích lại gần lồng ngực ấm áp của hắn, đổi một tư thế thoải mái Hành Giản ôm nàng đặt lên giường, cầm lấy hai chân nàng, vừa muốn rút đi vớ của nàng, nàng liền tỉnh. Mơ mơ màng màng mở to mắt, theo bản năng lùi chân về “Ngài trở về khi nào ……”Cố Hành Giản nhìn nàng “Vừa trở về không lâu. Bị mấy đồng liêu giữ chặt uống rượu, làm sao cũng không chịu thả.”Nàng xoa xoa trán, ý thức còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, bỗng nhiên nhìn đến trung y mặc trên người Cố Hành Giản, mở to hai mắt, đây không phải bộ nàng làm sao ……!Tay áo một bên dài một bên ngắn, vị trí dây buộc còn sai, mặc ở trên người thực buồn cười.“Ngài mau cởi ra. Làm sao có thể mặc……” Hạ Sơ Lam xấu hổ, duỗi tay muốn cởi y phục Cố Hành Giản, bỗng nhiên bị hắn cầm tay. Lòng bàn tay hắn nóng bỏng, trên đốt ngón tay đầy vết chai dày cọ sát ngón tay nàng. Hắn tiến đến bên tai nàng nhẹ giọng nói “Nàng muốn cởi y phục của ta như vậy …… Thấy nàng ngủ rồi, tối nay vốn định buông tha nàng.”Hạ Sơ Lam còn chưa phản ứng lại ý tứ trong lời nói của hắn, chỉ cảm thấy cánh tay hắn đưa qua, lập tức áp nàng vào trong ngực hắn. Tim hắn đập rất mạnh, toàn bộ ngực đều nóng bỏng. Nàng không dám ngước mắt, hai tay khoác trên vai hắn, chỉ cảm thấy hơi thở của hắn mang theo chút mùi rượu tới gần bên tai, bỗng chốc ngậm lấy vành tai nàng. Tay hắn ở bên gáy nàng qua lại vuốt ve, đầu lưỡi không ngừng trêu đùa thùy tai tai nàng kỳ thật rất mẫn cảm, cả người đều khẩn lỗ tai nàng hồng đến độ có thể nhuộm máu, hắn mới buông ra, tiếp tục hôn gò má nàng, chóp mũi, mí mắt nhắm chặt, sau đó là Sơ Lam chậm rãi ngã lên giường, hắn ôn nhu hôn, như nắng ấm ngày đông. Hai tay nàng bị lôi kéo đặt trên vai hắn, chỉ cảm thấy thân thể hắn bao phủ nàng —— thân thể nóng bỏng tràn ngập hơi thở nam tính. Có một cỗ mùi rượu, còn có mùi vị đàn hương quen thuộc trên người Cố Hành Giản theo cổ nàng đi xuống, cởi dây buộc bên ngoài áo. Áo ngoài, trung y, từng cái chảy xuống dưới giường, cuối cùng chỉ còn lại áo yếm uyên ương đỏ tươi. Cả người nàng nóng lên, hiện lên một tầng hồng nhạt thật mỏng, cảm giác được tay hắn đặt trên áo yếm, nhẹ nhàng xoa người nàng run rẩy, nổi lên một tầng da gà, không dám mở mắt ra, lông mi run càng lợi hại. Tối nay bọn họ nhất định phải viên phòng, nhưng nàng cảm giác được hai chân đóng chặt bị tách ra, cái loại cảm giác bị xâm lấn này vẫn làm nàng cảm thấy rất khó chịu, cả người cứng ngắc giống như hòn đá.“Đừng sợ.” Cố Hành Giản ôn nhu dỗ dành, đưa tay vuốt đỉnh đầu nàng, thanh âm đã biến khàn khàn. Dù sao cũng là lần đầu tiên, hắn cũng có chút khẩn trương, không biết nàng có thể thừa nhận được hay không. Hắn nâng mặt nàng chậm rãi hôn môi, chờ nàng thả lỏng một chút, thử đi vào, vẫn thật chặt, cơ hồ một bước khó Sơ Lam chỉ cảm thấy đau, thở dốc từng ngụm, hai tay theo bản năng bám lấy phía sau lưng hắn, móng tay cào sâu vào da thịt. Cố Hành Giản vốn định nhẫn nhịn, lại đợi nàng thích ứng một chút, chẳng qua bị nàng đột nhiên ôm lấy, tư thế này làm hai người càng chặt chẽ dán sát vào nhau. Hắn không khống chế được, lập tức vọt Sơ Lam kêu lên một tiếng, chỉ cảm thấy đau đớn giống như bị xé rách. Không những không có một chút khoái cảm nào, ngược lại vừa căng vừa đau, rất khó chịu. Nàng cắn răng chịu đựng, cảm nhận được Cố Hành Giản sờ thái dương nàng, thấp giọng dò hỏi “Rất đau?”Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đều biến trắng, trên mặt đều là mồ hôi, mày đẹp hơi chau, dáng vẻ rất thống khổ. Hắn không đành lòng làm nàng chịu tội, vừa định lui ra ngoài, nàng lại lắc đầu nhỏ giọng nói “Không sao đâu.” Triệu ma ma cũng nói qua, lần đầu tiên sẽ hơi đau, về sau thì tốt thử tiếp tục, nhưng nàng thật chặt, cơ hồ cắn đến mức hắn không động đậy được. Hắn cảm giác được nàng không thế nào thoải mái, cả người đều phát run, chỉ có thể qua loa kết khi xong việc, hắn gọi người nâng nước ấm tiến vào. Sau đó ôm nàng đi tịnh thất rửa sạch, nàng nhỏ giọng nói “Thực xin lỗi, ta……” Đáng ra nàng nên xem kỹ những bí diễn đồ đó. Vốn tưởng là chuyện nước chảy thành sông, cũng không cảm thấy quá khó, vào trận lại không phải dễ dàng như vậy. Quá khó chịu đựng rồi, đều không giống như trong tưởng tượng, lúc ấy không hề biết làm cách nào lấy lòng người khác thê tử trong đêm tân hôn hẳn đều tận lực làm trượng phu sung sướng, nàng lại hoàn toàn không biết làm như thế nào, trong lòng có chút áy náy. Chuyện giữa nam nữ, từ trước đến giờ nàng vẫn không để tâm.“Không cần xin lỗi, không phải nàng sai.” Cố Hành Giản nói. Non nớt vụng về mới là đúng, nàng nếu kinh nghiệm mười phần, hắn ngược lại khiếp sợ khi rửa sạch, hắn trước ôm nàng trở lại giường, thay nàng đắp chăn đàng hoàng, lại gọi người mang nước lạnh tiến vào. Chính hắn lại xoay người đi tịnh nay trong phòng nến đỏ không thể tắt, trong màn còn có ánh sáng. Hạ Sơ Lam nhìn đỉnh màn rũ xuống hương cầu vàng ròng chạm rỗng, khẽ ngẩn người. Chỉ nghe được trong tịnh phòng ào ào tiếng nước chảy, giống như từng chậu nước lớn, từng chậu nước lớn xối xuống. Mùa đông khắc nghiệt, hắn không lạnh sao?Một lát sau, Cố Hành Giản dập tắt mấy chụp đèn gần giường, mới trở lại trên giường. Thân thể hắn tản ra cỗ lạnh lẽo, không nóng như vừa rồi, chỉ nằm bên cạnh nàng, nhẹ giọng hỏi “Còn đau hay không?”Kỳ thật còn hơi đau, nhưng Hạ Sơ Lam lắc đầu. Hắn đã rất ôn nhu, rất bận tâm nàng. Nếu là nam nhân khác, đêm tân hôn, mặc kệ thê tử như thế nào, nhất định muốn làm vài lần mới bằng lòng bỏ qua. Nàng biết chính mình vừa rồi căn bản không thỏa mãn hắn, hắn khẳng định có điểm khó chịu. Nàng nghiêng đầu nhìn mặt hắn, hắn nhắm mắt lại, khóe miệng khẽ cảm thấy muốn nói gì đó, lại nghe hắn nói trước “Đã khuya, ngủ đi.”Nàng thật sự rất mệt, nghe lời mà khép lại mí đến khi hô hấp nàng thong thả, dường như ngủ say, Cố Hành Giản mới duỗi tay ôm nàng vào trong ngực, sâu kín thở là vật nhỏ giày vò ra tác giả không miêu tả uống rượu giao bôi, nhưng thấy tấm này đẹp quá nên mình đăng bái đường, xong động phòng, cuối cùng hai người cũng tu thành chính quả. Edit xong chương này mới thấy anh Giản quá phúc hắc còn bé Lam quá ngây thơ đi, tưởng cởi đồ người ta mà được à, nhưng cuối cùng anh vẫn quan tâm và sủng bé nhất. Sủng Trong Lòng Bàn Tay là truyện ngôn tình xuyên không về mỹ nữ vùng Giang Nam Hạ Sơ Lam và tể tướng Cố Hành Giản quyền khuynh triều dã, đầy bụng kinh luân, tự cao thanh quý. Hạ Sơ Lam, nữ nhi ở Thiệu Hưng, nhan sắc như buổi sớm mùa xuân, dáng người yểu điệu, mỹ danh lan xa ở Giang Nam. Trong triều không ít quan to hiển quý mong muốn nạp nàng vào trong phòng. Ba năm trước, nàng sa vào mối tình đầu với thế tử Anh Quốc công, Quốc công phu nhân biết được bèn hạ nhục nàng bằng cách muốn nạp nàng làm thiếp cho thế tử. Cha mẹ nàng không đồng ý – Thà làm thê người nghèo cũng không làm thiếp nhà giàu. Nhưng cũng vì thế mà nàng thắt cổ tự tử, nữ chính xuyên không đến thay thế nàng. Ba năm sau, Hạ Sơ Lam đã trở thành gia chủ của Hạ gia, lạnh lùng, bản lĩnh, một tay chống đỡ cả Hạ gia lên sau khi cha đột ngột qua đời trong một lần buôn hàng trên biển. Nàng giống như một con bươm bướm vừa thoát khỏi lớp kén của mình, xòe đôi cánh rực rỡ sắc màu khiến ai ai cũng phải nhìn bằng đôi mắt khác. Tể tướng Cố Hành Giản quyền khuynh triều dã, đầy bụng kinh luân, đứng tuổi, ít nói, lạnh lùng xa cách, lúc nào cũng lần tràng hạt trên cổ tay. Hắn cho rằng cả đời này có lẽ mình cũng sẽ không lấy vợ, không con cái, sống như một hòa thượng. Hắn bài xích tất cả những cô gái đến gần hắn, vì hắn biết, họ chỉ nhìn vào cái chức vị Tể tướng của hắn mà thôi. Cố Hành Giản nắm quyền hành chỉ dưới một người mà trên vạn người, được coi là truyền kỳ nghìn năm có một với học vấn, trí thông minh và tài năng của mình. Hắn thà phải đi đường vòng, phải vất vả, trắc trở thêm vài năm để bước lên địa vị đó, chứ quyết không cúi đầu làm rể Mạc phó tướng, dù biết nếu làm như vậy con đường làm quan của hắn sẽ bằng phẳng hơn rất nhiều. Cho đến khi hắn gặp nàng. Cơ duyên xảo hợp, hắn yêu thương nữ nhi Hạ gia, thể xác và tinh thần trầm luân. Nếu hắn lập gia đình đúng tuổi, có lẽ hắn cũng có cô con gái bằng tuổi nàng rồi. Nàng xứng đáng với những thanh niên tuấn tú tràn ngập sức sống hơn là một kẻ sống nhạt nhẽo thanh tịnh chẳng khác gì hòa thượng, lại vô số kẻ thù, không biết sẽ chết lúc nào như hắn. Chính vì thế, hắn cố rời xa nàng, cố tình nói dối để từ chối nàng. Nhưng cuối cùng lại không kìm lòng được khi nghe nói có người đến cầu hôn với nàng… *** Đô thành đồn đãi Cố tướng hao hết tâm tư cưới nữ nhi nhà thương hộ, sủng như trân bảo. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để MashaCố Hành Giản lúc tới nhìn thấy cửa chưa cài then, liền trực tiếp đi vào. Hắn ngừng ở bên ngoài nhà chính, cảm thấy tùy tiện đi vào thì không tốt, muốn tìm người thông truyền một tiếng, trong lúc vô tình nghe được hai tỷ đệ đối thoại, nội dung còn liên quan tới vốn định tránh đi, vừa lúc bị Lục Bình phát hiện, sau đó Hạ Diễn liền chạy ở quan trường lâu ngày, luôn nhất quán vui buồn không hiện ra mặt, một chút cũng không làm người khác phát giác hắn vừa mới nghe góc tường không được tự nhiên.“Tiên sinh, tùy tùng ngài tới đưa dược, ta cho rằng mấy ngày sau mới có thể thấy ngài. Ngài không yên lòng chúng ta sao?” Hạ Diễn lôi kéo tay Cố Hành Giản, ngửa đầu Hành Giản kỳ thật không am hiểu giao tiếp cùng người khác, đồng liêu hoặc là cấp dưới phần lớn sợ hãi hắn, bên người trừ bỏ Sùng Minh và Nam bá cũng không có người nhà, chỉ có huynh trưởng Cố Cư Kính. Nhưng Cố Cư Kính lời tới cùng hắn lui, cũng cố tình lưu ý đắn đo đúng mực, sợ chọc hắn phiền chán. Chỉ có đứa nhỏ này, một tấm lòng son, không chút nào che dấu niềm yêu thích đối với nghe huynh trưởng nói, thời điểm năm đó chật vật chạy về phía nam, từng nhận ân tiếp tế của người chưa từng quen biết Hạ Bách Thịnh. Từ trên người đứa nhỏ này ít nhiều có thể cảm giác được phụ thân hắn hẳn là một người ấm áp. Nếu không huynh trưởng sẽ không nhiều năm như vậy nhớ mãi không quên, lần này tới Thiệu Hưng, còn cố ý đi Hạ gia nhìn một nhàn nhạt cười “Đến đây để nhìn xem mọi người còn thiếu gì không.”“Không thiếu, trong phòng bếp dầu muối đều có, đồ vật khác càng không cần phải nói.” Hạ Diễn lôi kéo Cố Hành Giản vào nhà, thỉnh hắn ngồi xuống, “Tiên sinh ngồi nói chuyện với tỷ tỷ một chút, ta phải về phòng đọc sách.” Nói xong đi đến bên giường cầm lấy sách, hướng Hạ Sơ Lam nháy nháy mắt, nhanh như chớp chạy An cũng kéo Lục Bình ra bên ngoài, nói với Hạ Sơ Lam “Nô tỳ đi pha trà mang tới.”Trong phòng nháy mắt người đi hết sạch. Hạ Sơ Lam đè lại trán, bọn họ biểu hiện rõ ràng đến vậy, hắn sẽ không phát hiện sao?Giường và bàn cách nhau chỉ vài bước, không có bình phong che chắn, cho nên tầm mắt thực dễ dàng chạm nhau. Hạ Sơ Lam chân tay luống cuống trong chốc lát, giả vờ cúi đầu mang giày, cố gắng không lúng túng, không nghĩ tới người nọ thế nhưng chủ động đi đến, ngừng ở trước mặt da màu đen không nhiễm một hạt bụi, hình như là mới tinh. Vạt dưới áo choàng lại có chút tay nàng nắm lấy mép giường, tim bất chợt đập nhanh hơn, không dám ngẩng đầu. Hắn lại đây làm gì?“Nàng tốt hơn chưa?” Cố Hành Giản cúi đầu hỏi. Nàng còn mặc nam trang, tóc rối tung, đỉnh đầu có phát toàn 1 rất nhỏ, trắng đến bắt mắt, chọc người đi sờ một cái. Một búi tóc nho nhỏ, cảm giác làm cho người ta thương yêu.“Khá hơn nhiều, cảm ơn tiên sinh hỗ trợ tìm chỗ ở.” Hạ Sơ Lam tận lực làm thanh âm nghe vững vàng như ngày thường. Nàng rất muốn coi hắn như Lục Ngạn Viễn, Hàn Trạm hay bất kì ai khác, như vậy nàng có thể nhẹ nhàng tự nhiên mà ứng đối, đáng tiếc hắn không là người nàng cầm lòng không được muốn lại gần. Sợ thân cận quá lại chọc hắn phiền chán, sợ cách quá xa lại không chạm vào được, lo được lo Hành Giản nói “Trên mặt nàng cần bôi chút thuốc dán, nếu không ngày mai có thể sẽ nghiêm trọng.”Hắn nói xong, một bàn tay trắng nõn đưa đến dưới mí mắt nàng, trong lòng bàn tay nắm một bình sứ ngọc và một phiến trúc. Tay hắn thật rất đẹp, trắng nõn trơn bóng, ngón tay thon dài, khớp xương rõ chưa từng gặp qua bàn tay đẹp mắt như vậy, những bàn tay chuyên cầm dao giải phẫu, đánh đàn dương cầm, cũng không thể sánh bằng. Thậm chí, nàng nghĩ đến khi bàn tay này chạm vào, không biết sẽ có loại cảm giác hung hăng nhắm chặt mắt, không biết mình miên man suy nghĩ cái gì nữa, cầm bình sứ, thuận miệng hỏi “Tiên sinh, dược này dùng như thế nào? Ta không biết.”……Trong phòng vô cùng an tĩnh, không khí lại có chút ái muội. Hai người ngồi ở bên cạnh bàn, Cố Hành Giản dùng trúc phiến bôi thuốc dán trong suốt lên mặt Hạ Sơ Lam, biểu tình nghiêm túc chuyên Sơ Lam buông rũ hàng mi, mặt dường như càng đỏ hơn vừa rồi. Nàng chỉ thuận miệng hỏi, thỉnh giáo một chút thuốc dán này nên sử dụng như thế nào, không nghĩ tới hắn lại tự mình bôi dược cho hai người chỉ có khoảng cách không đến một cánh tay, hơi thở hắn nàng có thể tinh tường cảm nhận được. Ấm áp, mang theo một chút mùi đàn mặt thuốc mỡ lạnh lẽo mà thẩm thấu qua làn da, đau đớn cũng giảm bớt. Nhưng nàng lại cảm thấy nóng, lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi, trộm nhìn hắn một cái, vẫn bộ dáng vân đạm phong khinh như cũ, cũng không có bất kì dị thường ngượng ngùng mà nghĩ, có lẽ trong mắt hắn, mình là một người bình thường hay bệnh hoạn thôi. Có lẽ người hay bệnh hoạn cũng không phải, mà là chó nhỏ mèo nhỏ bị hít một hơi, hỏi “Vì sao phải gạt ta đã thành gia?”Cố Hành Giản không nghĩ tới nàng đột nhiên đặt câu hỏi, tay gần như không thể suy xét mà dừng lại, ngón tay đụng phải hàng mi chớp nhẹ của nàng, hai người đều cứng đờ. Nàng ngọc tuyết chi dung, khuynh quốc chi sắc, đừng nói là Lục Ngạn Viễn không thể nào kháng cự, thế gian chỉ sợ không có nam nhân nào có thể kháng vừa rồi cũng là nhất thời hồ đồ mới bôi dược cho nàng, lúc này lại có chút hối hận. Cái khoảng cách này thật sự quá mức nguy hiểm, nguy hiểm đến mức lý trí muốn thoát ly sự khống chế của tư hỗn loạn, không thể nào loại trừ tạp Sơ Lam thấy hắn không trả lời, khẽ nghiêng đầu, nhìn thấy trên cổ tay hắn đeo một chuỗi Phật châu, phần tua rua màu lam, theo động tác hắn nhẹ nhàng đong đưa. Nàng nghĩ thầm thật giống hòa thượng ăn chay niệm phật, nếu không phải như thế, cũng sẽ không đến bây giờ còn chưa thành Hành Giản bôi xong dược, lập tức đứng dậy thối lui về sau một chút “Đã xong. Tối nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai có thể khỏi hẳn.”Hạ Sơ Lam không khẩn trương như vừa rồi nữa, xoay người lấy khăn sạch đưa qua “Đa tạ tiên sinh, thỉnh lau tay.”Cố Hành Giản sửng sốt một chút, tiếp nhận khăn trầm mặc lau. Nàng phát hiện thói quen của mình khi nào? Nàng thật quan sát kỹ càng, tâm tư tinh này, ở ngoài cửa Hạ Diễn thò đầu nhỏ vào “Tỷ tỷ, đệ có thể vào không?”Hạ Sơ Lam cười nói “Vào đi.”Hạ Diễn ôm sách đi đến trước mặt Cố Hành Giản “Tiên sinh tặng sách ta đã xem hết, chẳng qua có mấy chỗ khó hiểu, có thể thỉnh giáo ngài hay không?”Cố Hành Giản gật đầu, Hạ Diễn liền đem sách bày ở trên bàn, ngửa đầu Hành Giản một lần nữa ngồi xuống, ngón tay chỉ trang sách, kiên nhẫn giảng giải. Hắn nói chuyện thanh âm nhẹ nhàng chui vào lỗ tai, dễ nghe như tiếng nước chảy róc rách. Ánh chiều tà hoàng hôn dừng ở trên người hắn, Hạ Sơ Lam bỗng nhiên sinh ra loại cảm giác năm tháng tĩnh lặng, nguyện cùng quân cùng phát hiện chính mình không hiểu vì sao cứ nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, vội vàng thu hồi ánh mắt, vỗ lên trán. Diện mạo người này rõ ràng không phải đẹp đến mức kinh diễm, nhưng giơ tay nhấc chân, lại có loại mị lực làm người hướng về. Cũng không biết sống đến tuổi này, rốt cuộc đã lừa đi bao nhiêu tiểu cô nương tình đầu sơ rời khỏi phòng, đi xem nha đầu Tư An kia rốt cuộc pha trà pha tới tận Diễn mới đầu chỉ đoán được tiên sinh bác học, nghe xong trong chốc lát, đã hoàn toàn chìm đắm trong lời giảng của Cố Hành Giản, hoàn toàn quên vấn đề ban đầu của mình là cái gì. Cậu còn chạy đi cầm giấy bút tới, vừa nghe vừa nghiêm túc ghi đến khi trời tối hẳn, Cố Hành Giản cúi đầu ho khan một tiếng, Hạ Diễn đang say mê mới hồi phục tinh thần lại, duỗi tay vỗ lưng cho hắn “Là ta không tốt, làm tiên sinh mệt mỏi.”Cố Hành Giản khoát tay, hắn cũng thật lâu chưa giảng nhiều như vậy. Lần trước bị người đuổi theo hỏi chuyện, hay là năm trước ở Thái Học giảng bài, vốn chỉ định nói một canh giờ, sau hai canh giờ đám người cũng không chịu tản đi. Cuối cùng vẫn phải xuất động cấm quân, hắn mới có thể thoát nhân đuổi theo tâng bốc hắn hơn phân nửa do hắn năm đó không có danh tiếng gì lại có thể một sớm khoa cử thành danh, cho đến khi thành Tể tướng truyền kỳ, hy vọng ít nhiều có thể từ việc nghe hắn giảng bài rồi được hắn dẫn dắt. Con người hắn, kỳ thật cũng không thích danh lợi giả dối, càng không thích những người bảo sao hay vậy mà theo đuôi xu nịnh hắn. Chi bằng giống như bây giờ dạy thật tốt cho một người, có cảm giác thành tựu Diễn cũng biết bổ thí rất khó, nhưng những câu giảng của tiên sinh dường như đều là những điểm mấu chốt. Tài học của cậu so với hài tử cùng tuổi đã xem như xuất sắc, chẳng qua ngày thường đi học thường thu liễm bớt, người trong tộc học mới cảm thấy cậu đi khảo bổ thí là chuyện Sơ Lam tiến vào nói “Diễn Nhi, hôm nay đến đây thôi. Tiên sinh nên trở về nghỉ ngơi.”Hạ Diễn đứng lên, đối với Cố Hành Giản bái thật sâu “Tài học tiên sinh thật khiến người ngưỡng mộ, nếu không phải…… Nhất định khẩn cầu tiên sinh thu ta làm đồ đệ. Từ trước chỉ biết là Cố tướng chính là người tài đương thời đứng đầu thiên hạ, hôm nay cảm thấy tiên sinh cũng không nhường một tấc.”Cố Hành Giản sửng sốt, sau đó đột nhiên cười nói “Thu ngươi làm đồ đệ chỉ sợ không được. Sau này nếu ngươi có chỗ nghi vấn, cứ việc hỏi.”Hạ Diễn tuy nghe câu không thể thu đồ đệ mà thoáng tiếc nuối, cảm thấy chính mình tài sơ học thiển, không có tư cách bái sư. Nhưng nghĩ lại, không thành sư phụ, có thể làm tỷ phu, tóm lại đều là người một nhà. Cậu bình thường trở lại, khẩn cầu Cố Hành Giản lưu lại cùng ăn bữa cơm, biểu lộ lòng biết Hành Giản còn chưa mở miệng, Hạ Sơ Lam đã nói “Diễn Nhi, tiên sinh ăn chay. Chỉ sợ đồ ăn bình thường ngài ăn không quen.”Hạ Diễn hiểu chuyện gật đầu “Thì ra là thế, ta đây không lưu tiên sinh nữa, tiên sinh nhanh về nhà đi.”Cố Hành Giản tới nửa ngày, vốn cho rằng có thể có một bữa cơm ăn, cơm rau dưa cũng tốt. Nào biết người ta căn bản không có ý định lưu hắn lại, dở khóc dở cười, chỉ có thể đứng dậy cáo Bình đưa hắn ra cửa, lại lần nữa nói lời cảm tạ “Chỗ ở và chuyện của cô nương hôm nay ta xin đa tạ tiên sinh. Về sau tiên sinh nếu có việc, tiểu nhân nguyện khuyển mã chi lao.”“Chỉ là việc nhỏ, không cần nhắc đến.” Cố Hành Giản quay đầu lại dặn dò nói, “Buổi tối nhớ rõ cài kỹ then cửa. Trong viện đều là cô nương hài tử, ngươi cảnh giác chút.”“Tiểu nhân nhớ kỹ.”May mắn tư dinh Cố Hành Giản cách nơi này chỉ có một con phố, bằng không chờ hắn về đến nhà, chỉ sợ sớm đã bụng đói kêu vang. Nam bá và Sùng Minh đều cho rằng hắn không trở lại dùng cơm chiều, đã thu dọn bàn ăn, nghe hắn nói muốn ăn cơm, Sùng Minh không khỏi nói “Người nhà kia sao lại làm vậy? Ngài vì bọn họ bận trước bận sau, một bữa cơm cũng không cho ngài ăn?”Cố Hành Giản cũng không biết nói gì, lại có chút buồn cười, nàng là cố ý đi?Nam bá thực nhanh đi phòng bếp hâm đồ ăn, bày ở trên bàn, hỏi “Ngài quan phục nguyên chức, có nên báo cho nhị gia còn có Cố gia bên kia một tiếng? Lão phu nhân bà……”Cố Hành Giản không tiếp lời, ngồi xuống lẳng lặng ăn bá thở dài, lại hỏi “Vậy chúng ta có cần chuyển về tướng phủ không? Bên này cách nội thành quá xa, vạn nhất trong cung có chuyện gì, hoặc là có chiếu lệnh công văn muốn ngài ký tên, cũng không tiện. Cũng may đồ đạc của chúng ta cũng không nhiều lắm, chỉ cần một hai ngày là dọn xong.”“Chờ bổ thí kết thúc đi.” Cố Hành Giản nhẹ nhàng bá cho là tế tửu Quốc Tử Giám lại giống như năm rồi mời tướng gia tham gia chấm bổ thí, cũng không nghĩ tới chuyện khác. Chỉ có Sùng Minh lắp bắp kinh hãi, cách ngày bổ thí kết thúc còn tới nửa tháng, mỗi ngày đi nội thành đều cần hơn một canh giờ. Tướng gia không mệt?Cố Hành Giản ăn qua cơm chiều, hỏi “Sùng Minh, ta nhớ rõ mỗi năm sau sinh nhật Thôi Phủ Quân, Lưu Phúc phường bên kia đều tổ chức hội phơi sách, năm nay cũng như cũ?”Sùng Minh trả lời “Không nghe nói hủy bỏ. Ngày mai ta sẽ đi hỏi thăm.”Cố Hành Giản gật đầu nói “Nếu chưa hủy bỏ, ngươi chuyển lời cho nhị gia, nói ta muốn cho hai người đi vào.”1 Phát toàn là cái dùng để búi tóc thời xưa, như hình minh họa của anh Dĩnh dưới đây. Nội Dung Truyện Sủng Trong Lòng Bàn Tay Số chương 159 chương + 2 phiên ngoạiThể loại truyện cổ đại + xuyên khôngEditor Masha***Văn ánLà thiếu nữ Thiệu Hưng, Hạ Sơ Lam là một mỹ nhân có tiếng. Vùng Giang Nam cứ như cái nôi cho ra vô số vẻ đẹp, nhan sắc của Hạ Sơ Lam dịu dàng, tư dung yểu điệu, như một đoá hoaTrong triều không ít quan to hiển quý mong muốn đem nàng nạp vào tướng Cố Hành Giản quyền khuynh triều dã, đầy bụng kinh luân, tự cao thanh thân nhiều năm, cũng không gần nữ duyên xảo hợp, yêu thương Hạ gia nữ nhi, thể xác và tinh thần trầm thành đồn đãi Cố tướng hao hết tâm tư cưới nữ nhi nhà thương hộ, sủng như trân bảo.

sủng trong lòng bàn tay